Vẻ bề ngoài của người trước mặt là sự giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên, có lẽ vừa mới trưởng thành.
Sở dĩ Lục Ngôn gọi cậu là bé con bởi vì đối phương có đôi mắt quá đỗi trong trẻo, nhìn như một động vật dịu ngoan vô hại đã được giáo dục cảm hóa tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã thấy được sự ngây ngô nơi tận cùng.
Thế hệ người lớn lên trên vùng đất Thần Quốc này không học tập thì làm việc.
Nội dung học tập nghiễm nhiên là giáo chỉ của Cực Lạc Giáo và cách hầu hạ Thần tộc.
Hằng ngày các Quyến tộc ca ngợi Thánh Thần, biết ơn bề trên Thần tộc ban ơn; tư tưởng hệt một tờ giấy trắng sạch sẽ.
Tống Cảnh Thần nhìn đắm đuối mặt anh, nói chuyện một cách ngớ ngẩn: “Đẹp.”
Lục Ngôn không nhịn được nở nụ cười.
Anh cười rộ lên quá đầu độc lòng người, thành ra nội tâm Tống Cảnh Thần cứ như tuân theo lời triệu gọi nào đó, nhanh chóng tới quy y.
Hệ thống gào thét: [ Này ký chủ! Cậu ta vừa mới trưởng thành thôi, vẫn còn là một đứa trẻ! Có gì cậu cứ nhằm vào tôi đi! ]
Lục Ngôn không muốn đáp lại nó lắm.
Trên thực tế, anh đang thử nghiệm thiên phú mới với chú cừu non trước mặt.
【 Thiên phú 14 – Trùng Tố Tinh Thần 】.
Lục Ngôn luôn rất tò mò rốt cuộc thiên phú hệ Tinh Thần được thực hiện cụ thể hóa ra sao, bây giờ xem vẻ đã có đáp án.
Anh tiến vào một phòng máy chủ vi tính.
Một bộ não đỏ nhạt nằm lặng lẽ tại vị trí chính giữa phòng máy chủ, dây điện buộc chằng chịt trên bộ não này, tụ lại thành một cổng dữ liệu USB kết nối với laptop trước mặt Lục Ngôn.
Tiếng hệ thống vang lên: [ Giống như tôi sẽ biến thành một hệ thống, thiên phú Trùng Tố Tinh Thần này cũng sẽ biến thành hình dạng mà cậu có thể hiểu được.
]
Khác với ngày thường, lúc này tiếng hệ thống không vang lên trong đầu Lục Ngôn nữa mà truyền từ bên ngoài vào, nghe như tiếng vọng nơi hang rỗng.
Rất nhiều folder được sắp xếp trên màn hình máy tính tên Tống Cảnh Thần trước mặt, ngoài ra còn có một bàn phím và khung tìm kiếm trên cùng.
[ Thứ trên mặt bàn là thứ mà chủ nhân bộ não này cho rằng quan trọng nhất.
Nếu cậu muốn biết những thứ còn lại thì có thể tự tìm kiếm thử.
Về phần ổ cứng thì đó là bản năng cơ thể của chủ bộ não.
Ví dụ như đói bụng thì muốn ăn cơm, bị thương thì sẽ đau, mệt nhọc thì buồn ngủ, v.v Đây cũng là thứ sửa chữa được.
]
Tất cả những văn kiện này cấu thành nhân cách “Tống Cảnh Thần”.
Để thực nghiệm chức năng mới, Lục Ngôn tiện tay nhập “Toán Cao Cấp” vào khung tìm kiếm.
Hiển nhiên, trong não trống không.
[ Dòng chảy thời gian ở không gian ý thức khác với bên ngoài.
Ước chừng 1 giây bên ngoài bằng 10 năm bên trong.
]
Lục Ngôn quan sát một lượt ký ức quan trọng nhất trong cuộc đời cằn cỗi của Tống Cảnh Thần, phần lớn chúng được miêu tả bằng câu chữ.
Và phần ký ức khắc sâu nhất là văn kiện video dưới dạng góc nhìn.
Lục Ngôn tiện tay bấm mở video đầu tiên.
Đây hẳn là Tống Cảnh Thần hồi nhỏ, tay ngắn ngủn, cầm một chiếc thìa.
Giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông vang lên đằng xa.
“Trước khi ăn, chúng ta phải ca ngợi Thần ban ơn, cảm tạ các bề trên Thần tộc kéo dài sinh mạng cho chúng ta.”
“Nào, đọc theo ta.”
Vì vậy, một tràng tiếng hô non nớt đồng loạt vang lên: “Ca ngợi Thánh Thần, cực lạc mà vĩnh sinh.”
Tầm mắt dừng trên chiếc khay trước mặt.
Đây là một mớ thịt nát màu đỏ, rõ ràng chỉ là video thôi nhưng Lục Ngôn vẫn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.
Tống Cảnh Thần quả đúng là phản nghịch từ nhỏ.
Cậu nhóc giơ tay lên, bập bẹ hỏi: “Ngài giám sát ơi, có thứ khác để ăn không ạ? Cứ ăn cái này mãi, con không thích.”
Câu hỏi của cậu khiến giám sát viên giận sôi lên.
Người đàn ông trung niên này đi lên trước, vứt mạnh thước dạy học trong tay ra.
── “Thức ăn của chúng ta đều do các bề trên Thần tộc ban ơn! Nhà ngươi không biết cảm ơn thì thôi, còn đòi nhiều hơn.
Vi phạm giáo lý Cực Lạc Giáo! Ta vô cùng thất vọng về ngươi.”
Đau đớn mãnh liệt ập tới Tống Cảnh Thần xây xẩm mặt mày.
Cậu bị đánh ngã xuống đất, một vết máu nóng rát phồng lên trên người.
Giám sát viên nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Cút đi! Một tuần tới không cho phép ngươi tới nhà ăn ăn cơm.”
Trong trường học, lời giám sát viên chính là thánh chỉ.
Những Quyến tộc khác không hề ngẩng đầu, tiếp tục ăn cơm một cách máy móc; dường như không ai cảm thấy giám sát viên làm vậy sai ở đâu.
Con người bị thuần dưỡng dưới hoàn cảnh này còn không thay đổi thái độ hẳn đã là minh chứng mạnh mẽ cho người tính bổn thiện rồi.
Quả nhiên nhà ăn không cho cậu vào nữa.
Tống Cảnh Thần đói quá nên ngày thứ năm cậu bí hóa quá liều, chui ra khỏi lỗ tường, đi tới xưởng chế biến gần trường.
Thức ăn của Quyến tộc Thần Quốc đều do xưởng chế biến cung cấp.
Chẳng qua từ khi ra đời Tống Cảnh Thần đã ở trường học rồi, cậu hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài ra sao.
Hình thể của cậu nhỏ nhắn, di chuyển thoăn thoắt trong lùm cây không ai cắt tỉa.
Tống Cảnh Thần rất đói bụng, chỉ muốn ăn vụng, song do dinh dưỡng không cân bằng nên cậu vô cùng yếu ớt, thành ra vừa lẻn vào nhà xưởng đã té xỉu ven đường.
Tống Cảnh Thần bị người Thần tộc nhặt được.
Vừa mở mắt ra, cậu đã đối diện với một gương mặt rợn người.
Đa số các bề trên Thần tộc đều đã nhiễu sóng tới mức cao, mất đi đặc trưng của con người, phần đầu y như ruồi bọ, cùng với đó là một chiếc mỏ nhọn hoắt như ống tiêm.
Đây chính là “Thần tộc” của Thần Quốc – một đám vật ô nhiễm nhiễu sóng theo các hướng khác nhau.
Tống Cảnh Thần hoảng loạng, cơ thể run lên mất kiểm soát, quỳ gối bên chân nó: “Thật sự xin lỗi đại nhân ạ… Con… con chỉ đói bụng quá, muốn… muốn tìm chút gì ăn thôi.”
Vật ô nhiễm trước mặt khạc ra tiếng cười khàn khàn từ cổ họng: “Vậy à? Đúng dịp ta trực ban ở xưởng chế biến chán quá.
Muốn tham quan chút không?”
Tống Cảnh Thần lắc đầu theo bản năng, nhưng vật ô nhiễm này không hề cho cậu đường sống để lựa chọn.
Vật ô nhiễm trước mặt không phải chủng tiến hóa hoàn mỹ, có điều nhờ Thánh Thần nên nó vẫn giữ được chút năng lực tư duy.
Mùi máu nồng hun khắp xưởng chế biến, từ xa đã ngửi được mùi tanh nóng hầm hập kia, ruồi bọ bay vo vo.
Vật ô nhiễm ôm đứa trẻ loài người vào lòng, thế mà còn biết cách tránh cho móng vuốt khổng lồ sắc bén của mình cọ rách da thịt cậu.
Vật ô nhiễm chỉ vào phân xưởng trước mắt: “Đây là khâu chế biến sơ cấp.”
Tống Cảnh Thần tò mò mở mắt ra.
Một dãy người mặt mày trắng nhợt mất hết ý thức nằm trên một băng truyền.
Trên vách tường lớn có một đống lỗ đen như máy xay thịt.
[ Linh hồn những người này đã tới “Miền cực lạc”, hay còn gọi là chết não.
Không ai chăm sóc nên vài ngày sau kiểu gì cũng chết thôi.
]
Trông bọn họ rất trẻ trung.
Vật ô nhiễm thốt lên tiếng cười quái dị: “Biết chứ, đây là học sinh dốt trong trường của các ngươi.
Không có bất kỳ giá trị tồn tại gì.
Ngươi nhất định phải học hành cho cẩn thận.
Nếu không thì đây chính là kết cục khi ngươi trưởng thành đấy.”
Khi đủ 18 tuổi, các Quyến tộc sẽ bị chọn lựa vào một ngày tốt nghiệp cố định hằng năm.
Đám học sinh tốt nhất kia sẽ được đưa tới Thần Quốc.
Một số trở thành con mồi; một số qua huấn luyện sẽ trở lại tầng chót làm giám sát viên hoặc giáo viên.
Những học sinh ở mức trung được giữ lại lai giống sinh sản đời sau, liên tục sản sinh ra Quyến tộc.
Trẻ con ra đời sẽ bị đánh mã vạch như hàng hóa rồi bị đưa đến trường học.
Đám học sinh kém cỏi nhất bởi vì giữ lại lãng phí lương thực quá, xã hội cũng không cần sức lao động của bọn họ nên tất cả sẽ chết đi lúc ngủ mơ.
Xưởng chế biến sẽ làm những Quyến tộc này thành đồ ăn bảo quản được lâu dài, cung cấp cho Thần tộc và Quyến tộc cùng ăn.
Để thuận tiện nên hầu hết xưởng chế biến đều được thành lập gần trường học.
Có tổng cộng 99 trường học như vậy ở tầng chót Thần Quốc.
Tống Cảnh Thần vẫn chưa biết lỗ đen này lắp đầy lưỡi dao, thế nhưng cảnh tượng trước mắt đã đủ quái dị rồi.
Đặc biệt là những Quyến tộc trên băng chuyền này, Tống Cảnh Thần không nhìn ra họ khác mình ở đâu.
Cậu run giọng hỏi: “Thưa ngài, bọn họ ngủ rồi ạ?”
Vật ô nhiễm không trả lời, nó ôm cậu đi về phía trước.
Từng tảng thịt rơi ra từ ống dẫn, đáp xuống một lối dẫn khác.
“Đây là khâu chế biến cấp 2.”
Hai rìa lối dẫn này có những vật ô nhiễm khác.
Bọn chúng rút những mảnh xương vỡ lớn ra như xử lý thịt heo, chọn lựa thịt rồi thêm thứ kỳ dị vào trong.
Vật ô nhiễm nói: “Quyến tộc phiền phức lắm, chỉ ăn thịt thì không cân bằng dinh