Công trình duy nhất được xem như khí phách trong căn cứ Trời Xanh hẳn là tòa nhà bộ Hành Động Đặc Biệt.
Đây là một căn nhà mái ngói hai tầng nhỏ, bên ngoài còn lát gạch men sứ.
Ở thời đại này, muốn xây dựng một căn nhà bắt đầu từ việc sản xuất xi măng có vẻ cực kỳ khó khăn.
Do cấu tạo cơ thể đặc biệt của Ninh Hoài, gian nhà này được xây cao tận 5 mét.
Nơi đây không chỉ là tòa nhà bộ Hành Động Đặc Biệt mà còn là nhà ở trong căn cứ của hắn.
[ Cơ thể Ninh Hoài lớn quá, thành ra không thể ở nhà bình thường.
Trước khi căn nhà được dựng lên, hắn toàn ngủ ngoài cửa thôn.
Người trong căn cứ không đành lòng, nói muốn xây một căn nhà cho hắn ở.
Ninh Hoài bảo lãng phí, không cho xây.
]
[ Về sau khi Ninh Hoài ra ngoài làm nhiệm vụ, những người khác giấu hắn xây một căn.
]
Ninh Hoài dẫn mọi người tới ổ của mình, ngẩng cằm nói với những người khác: “Các cậu ra ngoài đi.”
Trong căn cứ, hắn là người có tiếng nói nhất.
Lục Ngôn ngồi xuống trước mặt Ninh Hoài, trong chén sứ có nước sôi, hai đóa hoa nhài nổi bên trên.
Ở căn cứ, đây đã được xem như sự tiếp đãi với quy cách rất cao rồi.
“Cậu có 5 phút thuyết phục tôi.” Ninh Hoài phẩy tàn thuốc: “Tôi không giống những người khác.
Lúc trước nhận nhiệm vụ này tôi đã biết rằng một khi sương mù biển nổi lên thì người bên trong sẽ không thể nào ra ngoài được, và người bên ngoài cũng không thể nào tiến vào.
Do đó, vốn chẳng hề có thứ gọi là cứu viện từ bên ngoài.”
Ban đầu khi thành lập, căn cứ tuyên bố ra ngoài rằng đây chính là lực lượng đoàn kết chờ đợi cứu viện, nhưng làm thế chỉ để tăng thêm nghị lực sống cho những người khác trong tận thế mờ mịt mà thôi.
Toàn bộ người ở Thần Quốc đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Trên mặt Ninh Hoài, một đôi mắt nhìn Lục Ngôn, hai đôi mắt khác thì nhìn sang hai bên phải trái khác nhau như có ý thức tự chủ.
Ắt hẳn tầm nhìn của Ninh Hoài phải rộng hơn người bình thường rất nhiều.
Lục Ngôn nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm: “Tôi tới một mình.
Sở dĩ có thể tới Thần Quốc là do nhặt được một tấm giấy da người.”
Nói xong, anh lấy giấy da người in dấu thịt heo kia ra đưa cho Ninh Hoài.
Tới được Thần Quốc không thể không kể đến công lao của giấy da người này, phế thải được tận dụng rất triệt để.
Vài chục năm trước, Thánh Thần cảm thấy ở trong thân xác con người gò bó quá nên đã chạy ra khỏi chính cơ thể mình, chừa lại đúng một não hoa lớn.
Nó chỉ không ngờ vừa tự sát đã thành công khiến độ bệnh biến của não hoa vượt quá 100, trở thành vật ô nhiễm.
Cơ thể sau khi phơi khô của nó được làm thành rất nhiều tấm giấy da người.
Rất khó nói rốt cuộc biến thành vật ô nhiễm là người Thánh Thần kia hay não hoa lớn.
Mặc dù giấy da người trong tay Lục Ngôn đã mất đi hoạt tính, hình xăm bên trên cũng biến mất không tung tích, nhưng do bản năng của cơ thể là phải tìm kiếm bộ não nên nó vẫn có tác dụng chỉ hướng giữa sương mù mênh mang.
Ninh Hoài lập tức tỏ ra rất kinh ngạc: “Có cả thứ này ở ngoài hải đảo ư?”
Hắn giải thích: “Thánh Thần có thể thổi căng loại giấy dai da người này rồi giấu não phụ vào.
Đây là cơ thể khi Thánh Thần chưa biến thành vật ô nhiễm, do đó không kiểm đo ra giá trị ô nhiễm trên thân nó.
Tuy nhiên cơ thể được thổi thành không săn chắc lắm, còn không chảy máu… Đây cũng là kinh nghiệm chúng tôi đúc kết ra từ lần bị nó lừa vào hơn 20 năm trước.”
Vật ô nhiễm hệ Tinh Thần có chủng loại đa dạng, rất khó đối phó.
Nói xong, hắn đặt một chi như lưỡi lê lên cánh tay Lục Ngôn, hỏi: “Tôi có thể cắt thử không?”
[ Nơi đây có người cư trú nên Ninh Hoài đã dọn dẹp sạch sẽ vật ô nhiễm xung quanh.
]
Vì vậy, Lục Ngôn trả lời: “Có thể.”
Ninh Hoài sử dụng chi sắc nhọn vẽ ra một đường máu tinh tế trên cổ tay Lục Ngôn.
Máu đỏ tươi rỉ ra.
Sau khi xác nhận thân phận, Lục Ngôn lấy băng vải quấn chặt vết thương lại.
Ninh Hoài rất bất ngờ: “Vết thương nhỏ như vậy hẳn sẽ nhanh khỏi chứ nhỉ?”
Cơ thể của Thiên Khải Giả bọn họ luôn rất bền bỉ.
Lục Ngôn không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ trả lời đơn giản: “Phương hướng bệnh biến của tôi có chứng máu khó đông.”
Ninh Hoài khẽ rủ mi mắt: “Xin lỗi cậu.”
Lục Ngôn đáp: “Cẩn thận là chính xác, anh phải đảm bảo cho mấy chục nghìn người trong căn cứ mà.”
Ánh mắt Ninh Hoài thoáng trở nên trống rỗng.
Vẻ ngoài của hắn rất trẻ trung, thế nhưng đôi mắt màu tím sẫm lại sâu thẳm lạ thường.
“Bên ngoài đã qua bao nhiêu năm rồi?”
“45 năm.”
“Bây giờ tình hình ra sao?”
Lục Ngôn cảm thấy vấn đề Ninh Hoài hỏi hơi quen quen.
Trước kia trong giấc mơ của Đường Tầm An, giáo sư Kiều cũng hỏi câu tương tự.
Lục Ngôn kể tóm tắt tình hình bên ngoài xong, thái độ của Ninh Hoài như thoáng trút được gánh nặng.
“Khá ổn.”
Bên ngoài vẫn còn giữ được trật tự, khá ổn.
Ít nhất điều đó chứng tỏ rằng sự hy sinh của bọn họ không phải tốn công vô ích.
Ninh Hoài bị khói làm cho sặc đến che kín miệng ho sù sụ một lát.
Hắn không ho ra máu mà ho ra từng quả trứng nhện trắng mờ, chẳng qua những con nhện nhỏ bên trong không có sự sống.
Rất nhiều vật ô nhiễm, đặc biệt là côn trùng có khả năng sinh sản đời sau qua tạo trứng, lây truyền ô nhiễm, giống như kiến chúa và tằm mẹ vậy.
Ninh Hoài đã rất gần với ngưỡng trở thành vật ô nhiễm, một luồng khí chết chóc ảm đạm lượn lờ nơi ấn đường.
Hắn vứt trứng nhện vào thùng rác bên cạnh như gặp vận rủi: “Tôi vẫn chưa hỏi… Cậu tới nơi này để làm gì?”
“Nhận một nhiệm vụ.” Lục Ngôn nói: “Tới giết Thánh Thần.”
Giọng anh bình tĩnh cứ như đang nói tan làm thì tới tiệm đồ nướng ăn não hoa nướng.
Ninh Hoài nhướng cao lông mày: “Cậu ư? Thiên Khải Giả cấp B có giá trị ngưỡng linh lực cao nhất ở mức 8000.
Nếu chỉ vậy thôi thì có qua loa sơ sài lắm không?”
Thánh Thần là vật ô nhiễm thuộc nhóm xuất hiện sớm nhất trên phạm vi toàn thế giới.
Khi ấy chiến lực cao nhất phe loài người là Đường Tầm An mới đạt tới giá trị ngưỡng linh lực 7000 mà thôi, có thể đánh bất ngờ nhốt Thánh Thần lại đảo Trường Gia đã là một kỳ tích.
Huống hồ hiện giờ qua vài chục năm phát triển, Thần Quốc càng khó đối phó hơn lúc trước.
Chỉ riêng số lượng vật ô nhiễm cấp cao cũng tới mười mấy rồi.
Lục Ngôn nhìn vào đôi mắt hắn, trả lời một cách rất trịnh trọng: “Còn có anh.”
Một mình đấu với Thần Quốc thì phần thắng của anh gần như bằng 0, nhưng thêm Ninh Hoài lại khiến cho chuyện nghe như không có khả năng thêm phần nào hy vọng.
Những Thiên Khải Giả này sinh tồn tại Thần Quốc nhiều năm mà chưa biến hẳn thành vật ô nhiễm thì sẽ có sức miễn dịch đặc biệt với công kích tinh thần của Thánh Thần từ bản năng.
Chỉ cần tìm được bản thể của Thánh Thần, đám não hoa kia sẽ chẳng còn bao nhiêu sức chiến đấu nữa.
“Thiên phú của tôi là Trùng Tố Tinh Thần, có khả năng thay đổi tín ngưỡng, bóp méo ký ức lần nữa.
Số lượng học sinh xuất sắc của mỗi trường học là 5.
Tôi định thôi miên tinh thần một trường học, sửa đổi danh sách rồi đi thay các học sinh đó tới Thần Quốc, tham gia săn bắn.”
“Săn bắn là đợt tiệc tùng vui say của vật ô nhiễm trong Thần Quốc, về cơ bản thì những vật ô nhiễm được Thánh Thần ban não phụ đều sẽ tham gia.
Chúng cũng là lính canh quan trọng tại đình Thần trung ương.”
“Tôi định giết những vật ô nhiễm này rồi đi giải quyết bản thể Thánh Thần.”
Đây là biện pháp giải quyết Thần Quốc nhanh nhất Lục Ngôn nghĩ ra được.
Tẩy não một trường học hẳn sẽ dễ hơn tẩy não toàn bộ Quyến tộc thuộc tầng chót Thần Quốc.
Trung tâm vận hành Thần Quốc nằm ở tín ngưỡng và sự kiểm soát tinh thần của Thánh Thần.
Chỉ cần khiến cho bản thể Thánh Thần bị