Trước khi yêu đương, Lục Ngôn không biết thì ra có những cặp tình nhân chỉ hôn một cái thôi cũng lãng phí hơn mười phút thật.
Lúc bị ấn lên mặt đất hôn, Đường Tầm An bọc kín anh bằng cánh của mình, không hề để lộ ra ngoài dù một sợi tóc.
Thậm chí hắn còn nhớ anh có chứng khiết phích, cánh vòng qua vừa đủ thành đệm.
Nụ hôn nồng cháy rơi thẳng một đường từ trán xuống đầu ngón chân anh.
Dù bây giờ nơi từng là thánh địa tuần trăng mật này chẳng có du khách nào, cùng lắm chỉ có mấy nhân viên công tác tan tầm ra biển vớt hàu sống, Lục Ngôn vẫn ảo giác như mình bị người khác nhìn lén.
Hệ thống nói: [ Không phải ảo giác đâu.
Thẩm Khinh Dương còn đang ở vùng nước gần đây, ghen ghét đến xúc tu cũng tách nhánh.
Mục tiêu của y giờ không còn là trở thành thủ khoa kỳ thi tuyển sinh Đại học nữa.
Y muốn mạnh lên, sau đó sớm ngày đoạt lại công chúa từ tay rồng ác.
]
Tiếc rằng Lục Ngôn không nhìn thấy.
Nếu nhân viên công tác ở trung tâm phòng chống không gọi điện đến giữa chừng, cộng thêm chuông cứ reo một lần tận vài phút thì Lục Ngôn đủ lý do để nghi ngờ Đường Tầm An sẽ cọ xát với anh tại đây tới tối.
Lần đầu tiên Đường Tầm An cảm thấy điện thoại không thấm nước, ngâm trong biển vài phút không nát là một thứ khiến người ta rất đau đầu.
Hắn mở ra nghe, giọng liên lạc viên lão Vương vang lên trong điện thoại: “Đội trưởng Đường ơi, xin hỏi ngài tìm được Đế Thính chưa ạ?”
Đường Tầm An còn chưa kịp trả lời, tay Lục Ngôn đã luồn vào vạt áo hắn, xấu xa rờ thẳng từ đường eo lên trên.
Tay Lục Ngôn rất lạnh, vậy mà những nơi hắn bị cọ qua lại như bốc lên một đống lửa.
Đường Tầm An chống một tay bên cạnh Lục Ngôn, tay khác cầm điện thoại, hô hấp chững lại: “Tìm được rồi.”
“Vâng thưa đội trưởng Đường, vậy bây giờ ngài có tiện để ngài Đế Thính nghe điện thoại chút không ạ?”
Lục Ngôn chống cánh tay, rướn người lên, kề bên tai Đường Tầm An nói nhỏ: “Bảo ông ấy bây giờ em không rảnh.”
Giọng anh hơi khàn, nghe như vừa mới tỉnh ngủ.
Liên lạc viên: “…!!!?”
Đến đây thì không thể không nhắc một câu rằng dù chỉ có một liên lạc viên nối thẳng đường dây tới chỗ Đường Tầm An thì vì tính ổn định của Bạo Quân, đằng sau thường có đoàn đội tới vài chục người phụ trách phân tích hành vi, xoa dịu tâm lý, xử lý chuyện vặt và phối hợp với các bộ ngành liên quan.
Do đó, tuy âm thanh trong điện thoại không truyền ra ngoài, nhưng nhìn chung thì ai cũng đeo tai nghe, chẳng qua không có chức năng trò chuyện trực tiếp mà thôi.
Nói cách khác, dù giọng nói của Lục Ngôn không lớn thì vẫn bị dụng cụ thu âm thu vào.
Nhân viên công tác toàn bộ phận đờ người nhìn nhau.
Có người mờ mịt hoang mang, có người kinh hãi khiếp sợ, có người hết sức mừng vui, cảm giác như chuyện mình muốn làm đã thành thật rồi.
Cuối cùng vẫn là lão Vương số 3 kinh nghiệm dày dặn vung bàn tay to lên bấm “Cạch” một phát, tạm thời ngắt quãng microphone.
“Chẳng biết ý gì cả!” Liên lạc viên đời 3 đã hơn 70 tuổi răn dạy lão Vương số 4 mới tiếp nhận công việc của mình 3 năm: “Khó trách tiền lương cao thế mà vẫn không tìm được đối tượng.
Giả vờ không nghe thấy, sau đó dập máy, hiểu chưa?”
Vì vậy, dù biết bên cạnh có người, liên lạc viên vẫn giả vờ như không biết gì cả, cố hết sức làm tròn phận sự của mình, hoàn thành nhiệm vụ.
Cuộc gọi kết thúc, Lục Ngôn cũng tỉnh táo lại từ trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Anh híp mắt lại, lười biếng nói: “Trở về thôi.”
Đường Tầm An: “… Được.”
Hắn tìm chiếc chăn khoác lên người Lục Ngôn.
Ánh nắng lúc bốn giờ chiều nóng rát, chiếu cho làn da người ta đỏ lên.
Khi về căn cứ, tóc Lục Ngôn đã không còn nhỏ nước tong tong nữa.
Thái độ của anh không khác gì lúc ra ngoài, chỉ duy đôi môi bình thường nhợt nhạt giờ lại ửng lên sắc đỏ mịn màng.
Anh về phòng, điện thoại đang sạc đầu giường toàn cuộc gọi nhỡ, người gọi đến nhiều nhất chính là liên lạc viên chủ nhiệm Lý của anh.
Lục Ngôn ngẫm nghĩ, quyết định vào phòng tắm rửa trước rồi mới có tâm trạng xử lý chuyện vặt vãnh.
Người đầu tiên anh gọi là chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý nhận được điện thoại lập tức rưng rưng nước mắt: “Cậu… cậu tham gia ‘Hành động Thần Quốc’, sao không nói với tôi một tiếng?”
“Tôi đã một đống tuổi rồi, bỗng nhiên mất liên lạc làm tôi gấp chết đi được, tối nào ngủ cũng rụng tóc.”
“Xin định vị từ tổng bộ thì tổng bộ nói cậu mở hình thức không làm phiền.
Nếu không phải đột ngột nhận được báo cáo thì tôi cũng không biết cậu tham gia ‘Hành động Thần Quốc’… Không bị thương chứ?”
Quả thực chủ nhiệm Lý đã cao tuổi rồi.
Nếu không gặp Lục Ngôn thì chắc chỉ làm việc mấy năm nữa là về hưu.
Có lẽ do nội tiết tố nam suy giảm, chủ nhiệm Lý đang dần già đi không phát phì như một số người đàn ông sang tuổi trung niên, mà lại giống một ông lão bình thường lo lắng cho con cháu mình.
Lục Ngôn không ngưỡng mộ kẻ mạnh nhưng lại thương xót người yếu, vì vậy thái độ với liên lạc viên của mình khá là mềm mỏng: “Tôi không bị thương, nhưng tôi không muốn đến tổng bộ họp lắm.
Bác chuyển lời lại, để tổng bộ nghĩ cách giải quyết sương mù quanh đảo Trường Gia đi nhé, chứ không người bên trong vẫn không ra được.
Tình hình hiện giờ của Trường Gia đã được Ninh Hoài đề cập trong báo cáo.
Thế hệ người mới bên trong cần phải chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài.”
“Chúng tôi hiểu.” Khi nhắc đến chuyện chính, chủ nhiệm Lý khá nghiêm túc: “Một trong những phương án giải quyết sương mù biển lúc trước là để thể thực nghiệm số 9 – ngài Diệp Lương Sơn sử dụng thiên phú của mình cắn nuốt sương mù biển.
Ngài ấy đã đồng ý với kế hoạch này, song hiện giờ Diệp Lương Sơn lại bị Chó Săn cướp đi, không rõ sống chết.
Chúng tôi sẽ nghĩ cách tiếp xúc với 01 và 07, tiến hành đàm phán.”
Nói xong, chủ nhiệm Lý không khỏi cười khổ: “Lúc trước chúng tôi quá tin tưởng vào viện nghiên cứu.
Bây giờ căn cứ Chó Săn trở thành khu ô nhiễm mới.
Tổng bộ đã tiến hành sơ tán nhân viên ở các huyện thành xung quanh.
Khu vực đó hiện giờ thành khu không người rồi.”
Khác với khu ô nhiễm cạnh các thành phố lớn, căn cứ Công Duy Bân chọn lúc trước nằm tại khu vực mật độ dân cư thấp do cần ẩn nấp, giá nhà cũng không cao, vậy nên tiện sơ tán hơn.
Tổng bộ từng tính đến phương án san phẳng căn cứ Chó Săn bằng vũ khí hạt nhân, tuy nhiên vũ khí hạt nhân chỉ gây ảnh hưởng tới những vật ô nhiễm bình thường chứ không thể giết chết 01.
01 sống sót khả năng sẽ tạo ra mối nguy hiểm lớn hơn cả, đồng thời còn áp dụng một số hành vi trả thù cực đoan.
Đây là điều mọi người đều không muốn thấy.
Huống hồ chính vũ khí hạt nhân cũng mang tới nguy hại cực lớn.
01 là thể tiến hóa hoàn mỹ có trí tuệ, biết cân nhắc đâu lợi đâu hại.
Tạm thời hai bên nước sông không phạm nước giếng.
Chẳng qua tổng bộ hiểu rất rõ 01 chỉ đang giấu nghề.
Trong tư duy bệnh hoạn của gã, con người là rác rưởi cần bị đào thải.
Chỉ khác ở chỗ chuyển từ thời gian đào thải thành gã đào thải mà thôi.
Biện pháp giải quyết trước mắt đành gửi gắm vào ông lão Đường Tầm An đã hơn trăm tuổi, mong giá trị ngưỡng linh lực của hắn cao thêm chút nữa, hoặc vượt thẳng khỏi cấp S, chứ không trận này thật sự không thể nào đánh được.
Chủ nhiệm Lý nói: “Đúng rồi, qua biểu quyết, tổng bộ quyết định trao tặng ngài một huân chương vinh quang để cảm ơn cống hiến của ngài với xã hội loài người.
Có thể đến hội trường lớn lĩnh thưởng, nhưng ngài lại ẩn danh… Ngài thấy thế nào?”
Huân chương vinh quang hạng nhất là huy hiệu