Ban đêm.
Dưới ánh đèn tĩnh lặng, Lục Ngôn mím môi, phút chốc không biết nên trả lời ra sao.
May mà vào lúc này, một tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Đối phương ắt hẳn là một quý ông lịch sự.
Ông ta hoặc nó nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng.
Không nhiều không ít, nhịp điệu sàn sàn điềm tĩnh.
[ Đây là thuyền trưởng, giá trị ô nhiễm mười hai nghìn.
Tên nó là La Nghị.
Khi còn là người, La Nghị phụ trách điều hướng và bảo trì tàu Noah.
Biến thành vật ô nhiễm rồi vẫn làm vậy.
Ngoài ra nó còn phụ trách bảo vệ hành khách trên con tàu này.
]
Lục Ngôn khẽ nhướng mày: “Bảo vệ?”
[ Dĩ nhiên.
]
[ Tuy rằng La Nghị không phải thể tiến hóa hoàn mỹ… nhưng quả thực mỗi năm một lần, trước chuyến hành hương tới R’lyeh, thuyền trưởng La Nghị luôn đạt được sức mạnh không thua bất kỳ thể tiến hóa hoàn mỹ nào.
]
[ May thay trên biển không có tín hiệu, thành ra hơn hai mươi năm nay thuyền trưởng và Lục Thành không liên lạc gì với nhau.
]
Lục Ngôn đặt tay lên mu bàn tay Đường Tầm An, ép đao hắn định đẩy ra về.
Anh ho khẽ vài tiếng, mở cửa phòng.
Mùi tanh nồng gây mũi của biển ập thẳng vào mặt.
Lục Ngôn hơi nâng mí mắt lên, nhìn vật khổng lồ trước mặt.
[ Hờ, một con bạch tuộc lớn mặc đồng phục hải quân.
]
Đồng phục trên người La Nghị đã vô cùng cũ nát, cơ thể phồng to như bị bơm nước vào, đầu chạm tới trần nhà.
Nó giống với những thuyền viên kia, phần đầu cũng bị một con bạch tuộc cực lớn thay thế, xúc tu nhỏ ra dịch nhầy trắng tinh mà tởm lợm.
Đôi mắt của nó nhô lên như cá vàng, đính ở hai sườn mặt.
Bây giờ con mắt ấy đang nhắm thẳng vào Lục Ngôn.
[ Làm theo những gì tôi nói.
Đây là lúc triển lãm kỹ thuật diễn đích thực.
Cậu từng học biểu diễn chưa? ]
“Lâu rồi không gặp.”
Giọng Lục Ngôn hơi biến đổi, trầm khàn như già đi 10 tuổi.
“Đúng vậy bạn tôi ơi.
Qua hơn hai mươi năm rồi mà bạn vẫn chưa thành vật ô nhiễm ư? Xem ra trên đất liền vẫn chưa đủ loạn rồi.”
Một chiếc xúc tu nhỏ trên mặt La Nghị lẳng lặng tới gần cổ anh.
Lục Ngôn nhấc tay lên, bỗng bóp lấy xúc tu không yên phận kia.
Móng tay anh vừa dài vừa sắc như dao, lập tức cắt đứt chiếc xúc tu này.
Dòng nước màu đỏ nhạt trào ra, Lục Ngôn ném thứ bị bóp thành cục thịt băm này xuống đất.
Lục Ngôn đáp: “Huh… Xúc tu của bạn vẫn không nghe lời như trước.”
Thuyền trưởng không trả lời vấn đề này mà hít mạnh vài hơi: “Tôi ngửi thấy mùi người khác trong phòng bạn.
Rất tươi và thơm…”
Mấy chiếc xúc tu lay cánh cửa, vài chiếc còn hơi xấu xa lần dò lên trước tìm tòi.
Lục Ngôn không ngăn cản, chỉ chầm chậm nói: “Đây là vật tế năm nay tôi chọn.
Bạn có vẻ thích lắm nhỉ?”
Mấy chiếc xúc tu bỗng khựng lại.
La Nghị thu xúc tu về, ý cười trong giọng vẫn như cũ: “Sao tôi lại dám động đến vật tế hiến dâng cho Thần được.
À đúng, đứa bé kia đâu?”
Lục Ngôn biết rõ “đứa bé” ở đây chỉ chính anh.
Anh đang đợi hệ thống trả lời.
Hệ thống im lặng một lát, gian nan đáp lại: [ Nó không hề trưởng thành, chẳng qua chỉ là một sản phẩm thất bại mà thôi.
Tôi tiêu hủy nó rồi.
]
Lục Ngôn rủ mi mắt, nói: “Nó không hề trưởng thành, chẳng qua chỉ là một sản phẩm thất bại mà thôi.
Tôi tiêu hủy nó rồi.”
La Nghị đặt bàn tay to lên vai anh: “Đừng nản chí, chúng ta còn thời gian mà.
Sao năm nay tự nhiên bạn lại tới thế? Tới còn không báo trước với tôi một tiếng, cứ lẳng lặng thế thôi.
Nếu không nhận ra mùi con người trên tàu thì tôi cũng chẳng biết bạn lên đây.”
Lục Ngôn: “Tôi không thích bị quá nhiều người trông thấy.”
“Ha ha… cũng đúng, bạn là ngài Tiên Tri mà lại… Tôi có thể biến thành thế này cũng nhờ bạn ban tặng.”
Bàn tay đè trên vai Lục Ngôn chợt ấn mạnh.
Sức lực này đủ để bóp nát xương cốt của bất kỳ loại động vật có vú nào, cũng may cơ thể anh đã được cường hóa.
Lục Ngôn không nói gì, đột nhiên rút dao găm bên hông ra, đâm thẳng vào vai mình mà không thèm nhìn lại.
Lửa Địa Ngục xuyên thủng bàn tay dày nặng của La Nghị, mũi dao đâm sâu vào thịt.
Từng dòng chất lỏng tanh hôi phun ra từ vết thương của thuyền trưởng, mùi chẳng khác gì nước xác chết nổ tung khi giải phẫu người khổng lồ.
Vết bỏng xuất hiện ở lòng bàn tay La Nghị.
Nó thu tay về, nói: “Đừng căng thẳng, tôi không trách bạn mà.
Con người đúng là quá yếu ớt.
Tôi rất thích cuộc sống bây giờ.”
Mấy chiếc xúc tu thô chắc quấn lấy eo Lục Ngôn như một cái ôm: “Chào mừng đến với tàu biển Noah.
Chúc ngài có một chuyến du lịch vui vẻ, hành khách của tôi.”
–
Dẫu cho thuyền trưởng không có ý định giết chóc thật, một mảng bầm tím lớn vẫn nổi lên trên vai Lục Ngôn.
Lửa Địa Ngục không chỉ đâm vào tay La Nghị mà còn cắt qua bả vai anh.
Nhờ thiên phú Tái Sinh, vết thương này không là gì với Lục Ngôn, thế nhưng dịch nhầy trên xúc tu của thuyền trưởng lại ngăn vết thương lành lại.
Vậy nên qua vài phút, chỗ bị thương vẫn chảy máu ròng ròng.
Máu dần dần thấm ướt áo khoác.
Đường Tầm An nói: “Để anh xem xem.”
Lục Ngôn mặc cho hắn cởi cúc áo mình.
Anh nhìn người đàn ông trước mặt.
Đôi mắt vàng kim của đối phương nhìn thẳng về phía trước, hắn hơi cúi đầu.
Dù quan sát từ góc chết này thì gương mặt anh khí ấy vẫn không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Đường Tầm An nhìn chằm chằm vết thương trên vai anh một lát, hỏi: “Anh có thể liếm chút không?”
Hệ thống nói: [ Quả thực toàn thân Rồng Gâu Gâu đều là bảo bối.
Xương cốt có thể lấy làm cung tên, gân rồng có thể rút làm dây cung, vảy có thể gỡ ra làm đồ bảo hộ, ngay cả nước bọt cũng có tác dụng giúp vết thương khép lại.
Tôi không thể không công nhận rằng đây chính là thuốc giảm đau tiêu viêm tốt nhất cậu tìm được dưới hoàn cảnh này.
]
Lục Ngôn đáp: “Có thể.”
Bả vai ngưa ngứa khiến Lục Ngôn thoáng ngẩn ngơ.
Anh cảm thấy nếu mình nuôi một chú chó bự thì hẳn cũng sẽ được liếm như thế này.
Cuối cùng, chỗ bị thương đã bắt đầu tự chữa trị.
“Anh nghe thấy hết rồi?” Lục Ngôn dò hỏi.
Không cần thiết phải phủ nhận, Đường Tầm An trả lời: “Đúng vậy.”
Lục Ngôn vừa lạnh vừa buồn ngủ, giọng nói đã trở nên yếu mệt: “Em chỉ biết nhiều hơn anh một chút.
Lục Thành không phải cha ruột em.
Ông ta nhặt được em từ trong biển.
Xin lỗi, em không nên dẫn anh tới… nhưng em quá sợ hãi.”
Sợ hãi.
Lục Ngôn chưa bao giờ nghĩ tới một ngày từ này lại liên quan tới mình.
Trời sinh cảm xúc của anh đã nhạt nhẽo rời rạc và hiếm khi dao động, ngay cả phẫn nộ cũng là thứ gần đây mới học được.
Lục Ngôn chỉ từng nói với người chết rằng bản thân sống trong sợ hãi từ nhỏ tới lớn.
Nỗi sợ này không có nguyên do, song lại khiến người ta vừa chết lặng vừa điên cuồng.
Mãi đến khi Lục Thành bị đưa đi, cảm xúc trái chiều này mới giảm bớt.
Lục Ngôn biết rõ không phải mình thấy nhẹ nhõm vì Lục Thành rời khỏi, mà là rốt cuộc anh cũng biết “em trai” không phải thứ mình tưởng tượng ra.
Em trai tồn tại thật, tồn tại như một đóa hoa, một thân cây.
Không ai biết lúc nào em trai tỉnh, trừ Lục Ngôn.
Bao nhiêu năm trôi qua, loại cảm giác này lại lần nữa tìm tới anh.
Như lời hệ thống nói, em trai đang tỉnh lại.
Dẫu hắn tỉnh lại bằng cách thức nào, Lục Ngôn biết đó đều sẽ không phải thứ tốt lành gì.
Đường Tầm An đóng cúc áo cho anh lần nữa: “Đừng sợ, cũng đừng xin lỗi.”
Đường Tầm An thà tin vào tương lai mình thấy kia, rằng Lục Ngôn sẽ sống khỏe mạnh.
Bất kể lúc đó bản thân còn tồn tại hay không.
*
Tàu Noah đậu ở bờ biển hai ngày.
Sáng ngày thứ ba, cuối cùng con tàu này cũng ra khơi.
Lục Ngôn từng thắc mắc không biết con tàu không có động cơ này di chuyển kiểu gì, giờ đây đáp án đã ở ngay trước mắt.
Xúc tu của thuyền trưởng chui ra từ ống thoát nước, khua nước như mái chèo.
Tàu chạy tới nơi sâu thẳm của đại dương.
Không chỉ có cá thịt bước lên con tàu này mà còn cả rất nhiều vật ô nhiễm biển Lục Ngôn chưa nghe đến bao giờ.
Anh ở trong đó như đi dạo chợ buôn sỉ hải sản, trên nền toàn là cá vừa được vớt ra.
Hệ