Đường Tầm An cảm thấy câu chất vấn của Thẩm Khinh Dương hết sức vô lý.
Hắn không những có thể chết vì Lục Ngôn mà còn có thể băm mình nhét vào bao tử của em ấy nữa là.
Mỗi tội hắn hơn trăm tuổi rồi, khả năng thịt sẽ hơi dai, không biết Lục Ngôn có thích ăn hay không.
Chẳng qua tranh chấp mấy vấn đề này dưới tình hình hiện tại hoàn toàn vô nghĩa, trạng thái tinh thần của Thẩm Khinh Dương có vẻ cũng không ổn định lắm.
Đường Tầm An không cất đao đi, trầm giọng nói: “Tránh ra.”
Ánh mắt Thẩm Khinh Dương lạnh dần: “Giết mày cũng vậy thôi.”
Đường Tầm An khẽ híp mắt, bất ngờ nhếch môi: “Mày có thể thử, thằng bại tướng.”
Nói xong, hắn cúi đầu, in dấu một nụ hôn lên sườn mặt Lục Ngôn.
Lục Ngôn vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Nơi này đã rất gần với điểm đến em ấy nói.
Lúc này, xúc tu của Thẩm Khinh Dương phẫn nộ đến tách nhánh thật.
Viền mắt y đỏ ngầu, xúc tu đen sẫm chợt to lên, phần đỉnh vỡ ra như cái miệng nhe nanh múa vuốt.
Chẳng mấy chốc, Hoàng Trần đã chém tới mấy chục lần, máu lam sẫm bay tứ tung, mảnh vụn bắn đầy không trung.
Thẩm Khinh Dương không quan tâm tới những xúc tu bị chặt đứt này.
Chỉ cần số lượng xúc tu đủ nhiều, luôn có một cái sẽ nhân cơ hội tập kích bất ngờ, đưa được Lục Ngôn đi.
Hàng loạt xúc tu đánh tới dồn dập quả thực đã khiến Đường Tầm An đau đầu.
Giá trị ô nhiễm tổng thể của R’lyeh vốn đã rất cao, con người ở đây rất dễ bị ảnh hưởng.
Loại bỏ ô nhiễm dưới cường độ cao làm cho độ bệnh biến của Đường Tầm An tăng lên không ngừng.
Nếu lúc trước không phẫu thuật cắt bỏ nguồn ô nhiễm thì khả năng bây giờ hắn đã xong đời trước Lục Ngôn một bước rồi.
Biên độ động tác quá lớn khiến Lục Ngôn trong lòng hắn hơi khó chịu hừ khẽ.
Đường Tầm An quyết định mau mau kết thúc trận chiến này.
Cánh rồng đằng sau bung mở, Hoàng Trần vẽ ra những ánh đao hoa tuyệt đẹp.
Hắn chặt đứt vô số xúc tu, tìm được Thẩm Khinh Dương giấu mình trong đống tua thịt dữ tợn đó.
Chuôi đao của Đường Tầm An va mạnh vào cằm Thẩm Khinh Dương.
Hắn lật tay, lưỡi đao cắt rách cổ y.
“Có sức mạnh mà không có kỹ xảo, uổng phí.
Xem ra chẳng ai dạy mày đánh nhau thế nào.”
Thẩm Khinh Dương ngã xuống, đập lên cột đá sau lưng mới dừng lại.
Bụi bặm bay tán loạn, máu lam sẫm ồ ạt chảy ra.
Y bóp chặt cổ họng mình, xúc tu đằng sau lại lần nữa sinh sôi như không biết đau, lần thứ hai đánh về phía Đường Tầm An.
Thẩm Khinh Dương sở hữu thiên phú 17 – Hấp Thu Sinh Mệnh, hận không thể dốc hết khả năng cắn xé máu thịt trên người Đường Tầm An.
Xúc tu không chỉ lao tới từ sau lưng y mà còn xông ra từ trong miệng y.
Hiện giờ cả người y đểu đổ máu, dáng vẻ hung ác dữ tợn.
“Đúng vậy, đúng là không ai dạy tao…” Cổ họng bị rách khiến cho giọng y nghe như tiếng ống bễ cũ nát: “Tao vừa ra đời đã bị mẹ bỏ rơi.
Cha tao là tội phạm, tao không có lý do trách bà ấy.
Tao được cha mẹ nuôi nhặt được ở thùng rác, từ nhỏ đến lớn bị nuôi như một con súc vật.”
“Tao chính là rác rưởi ở tầng đáy xã hội.” Thẩm Khinh Dương chống tay đứng dậy: “Chỉ mình Lục Ngôn… là chưa bao giờ ghét bỏ tao!”
Nếu như không thấy ánh dương, y vốn đã chịu được bóng tối.
Thẩm Khinh Dương nói như gào thét: “Không phải mày muốn cứu anh ấy sao? Tao cũng muốn! Giao anh ấy cho tao! Chờ thêm nữa Lục Ngôn sẽ chết thật đấy!”
Xúc tu màu đen ghê tởm dò ra từ con mắt hoàn hảo còn sót lại của y.
Chúng đã chui ra hết từ toàn bộ thất khiếu y.
Thẩm Khinh Dương bị thương nặng nên không giữ nổi Ngụy Trang nữa, khôi phục hình dạng thật.
Nó là quái vật, nằm sõng soài trên mặt đất, xúc tu dài chuyển động như bùn đen, cơ thể mọc hàng loạt con mắt lam sẫm.
Những con mắt này lộ ra ánh nhìn vừa tiếc thương vô hạn, vừa điên cuồng khác thường.
Một số con mắt khóc to đau buồn, một số ghen ghét hận thù rõ ràng, một số lại bình thản như chuyện không liên quan đến mình.
Đường Tầm An chậm rãi buông thanh đao trong tay.
Sau giây lát im lặng, hắn hỏi: “Mày muốn cứu thế nào?”
Vật ô nhiễm trước mặt bắt đầu nói, đã không còn nghe ra giọng Thẩm Khinh Dương: “Tao và anh ấy… đều là vật chứa Thần xưa… mà Hội Biển Sâu thờ phụng kia.
Mỗi người chúng tao sở hữu… một phần thân thể của Thần.”
“Khác ở chỗ Lục Ngôn vừa ra đời đã bị coi như vật chứa… còn tao là vật chứa bị lựa chọn sau khi nhiễu sóng.”
“Anh ấy là vật chứa tinh thần, tao là vật chứa thể xác.
Thần xưa sẽ giáng xuống trong cơ thể anh ấy rồi ăn luôn tao, hoàn thiện… lần tiến hóa hoàn chỉnh cuối cùng…”
Bạch tuộc màu đen phun ra máu đen: “Để Lục Ngôn ăn luôn tao trong vô thức, trở thành Thần mới thay thế Thần xưa trước khi Thần xưa giáng xuống.
Thiên phú 17 – Hấp Thu Sinh Mệnh không chỉ hấp thu được mà còn có thể dưỡng ngược lại… Tao nói rồi, tao sẽ chứng minh tao mới là người phù hợp với anh ấy nhất.”
Y gượng mình đứng dậy, nửa thân trên khôi phục hình người.
Thẩm Khinh Dương nâng xúc tu lên, vuốt ve trái tim mình cách lồng ngực mỏng manh, cất tiếng cười điên cuồng kìm nén: “Tao là vật chứa tốt nhất.
Tao có thể cứu anh ấy, mày có thể chắc?”
Xúc tu dò vào từ khe hở lớn trên cổ họng y.
Theo một loạt âm thanh dính nhớp của huyết tương, một trái tim màu lam đập liên hồi bị xúc tu cuốn lấy, kéo ra từ miệng vết thương.
“Tao sắp chết rồi.” Cuối cùng, giọng Thẩm Khinh Dương đã bình tĩnh lại, y thở hổn hển từng hơi nặng nề, cúi đầu nói: “Giao anh ấy cho tao đi, cầu xin mày.”
Đường Tầm An nhìn quái vật trước mặt.
Giây phút đó, trong đầu hắn chỉ thoáng hiện hai chữ.
— Kẻ điên.
*
Lục Ngôn mơ màng bừng tỉnh.
Một chút ý thức của anh quay về, cảm giác như sốt cao, đầu óc khó mà suy ngẫm, cứ như một đống keo nhão.
Anh hồi tưởng một lúc lâu mới nhớ ra tình cảnh của mình hiện giờ.
Thế nhưng khi mở mắt ra, Lục Ngôn lại thấy gương mặt của Thẩm Khinh Dương.
Thẩm Khinh Dương gầy sọp đi, thậm chí hơi thoát dáng.
“Bác sĩ.” Thẩm Khinh Dương nắm tay anh, mặt mày tái nhợt.
Lục Ngôn muốn rụt tay về, bỗng bất ngờ phát hiện không phải Thẩm Khinh Dương nắm tay anh, mà là vô số dây trắng vươn khỏi khe rãnh nứt ra từ lòng bàn tay trái kia đang kéo Thẩm Khinh Dương lại.
Những dây nhỏ màu trắng này cắm vào người Thẩm Khinh Dương như ống truyền dịch.
Lục Ngôn chợt cảm thấy thời gian như quay về khi mọi chuyện vừa bắt đầu.
Ở trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố K, Thẩm Khinh Dương bị nhốt trong chiếc lồng sắt.
Lúc đó anh cũng thế này, dây nhỏ vươn ra từ lòng bàn tay, đính lên người Thẩm Khinh Dương.
Nhưng khi ấy làm thế là để chữa bệnh cho y.
Thật khát, thật đói.
Lục Ngôn nhận rõ bản thân đang sử dụng thiên phú 21 – Cắn Nuốt.
Từ khi cá vua cộng sinh trong cơ thể tử vong, thiên phú này đã thuộc về quyền kiểm soát của anh.
Anh hé miệng muốn nói gì đó, cổ họng lại đau đến không nói nổi một chữ.
Ngón tay Thẩm Khinh Dương đặt lên môi anh: “Bây giờ anh nói gì cũng có khả năng thành