Lục Ngôn rút ngón tay mình ra từ trong tay đối phương.
Anh lùi về sau một bước, bất giác nhìn về phía lòng bàn tay mình.
Cá vua đã mất sạch ý thức từ lâu nhưng lúc còn ở đây, nó luôn ngoan ngoãn lanh lợi.
Nếu em trai không chính miệng thừa nhận thì Lục Ngôn rất khó tin nổi nó sẽ cắn nuốt cả chủ của mình tại bước tiến hóa cuối cùng.
Có điều liên tưởng đến nhiều lần cảnh báo của hệ thống thì cũng không khó hiểu lắm.
Vẻ mặt anh dần trở nên tĩnh lặng: “Ngươi gọi ta vào đây để làm gì?”
Em trai hơi nghiêng đầu, màu đỏ trong mắt đặc quánh không tan được: “Không phải em gọi anh mà là Thẩm Khinh Dương, anh trai à.
Chỉ thiếu một bộ phẫn nữa thôi là anh sẽ quay về được địa vị thực sự của mình rồi.”
“Xem ra đã đến lúc nói cho anh sự thật.”
Hắn búng tay.
Toàn bộ R’lyeh như bị tua ngược lại, thời không di động một cách kỳ dị.
Xác rồng khổng lồ trước mặt chuyển dần từ hư hại thành hoàn hảo.
Mãi tới khi chạm tới giao điểm nào đó, nó chợt biến mất.
Tiếng tàu biển vang lên từ đằng xa, dường như đang tới bến tàu.
Người trước mặt vươn tay với Lục Ngôn, nói bằng giọng dịu dàng: “Nắm tay em đi anh.”
Lục Ngôn thoáng do dự, sau đó vẫn cầm lấy tay em trai.
“Nơi này là khởi nguồn của tất cả vào 28 năm trước.”
Nước biển dập dềnh đưa cả hai tới lối vào thành phố.
Lục Ngôn thấy một con tàu săn cá voi.
Đây chính là tàu “Noah” do thuyền trưởng bạch tuộc chèo lái.
Hiện giờ con tàu này đang đậu cạnh R’lyeh.
“Tới rồi! Tới rồi!” Đầu thuyền, Lục Thành trẻ măng tỏ ra kích động: “Biết Trước của tôi đúng rồi! Chính là nơi này, là nơi này đấy!”
La Nghị vẫn chưa biến thành bạch tuộc lấy camera không thấm nước ra, nói: “Vất vả lắm mới tới được R’lyeh, mọi người qua đây cùng nhau chụp một tấm nào.
Ông chủ ơi!”
Thương gia nâng bụng bia hớn ha hớn hở đi ra từ khoang tàu: “Hơn chục tỷ*(tiền Trung) tập đoàn vận tải biển Viễn Dương đầu tư cuối cùng cũng đem lại hiệu quả rồi!”
Ông ta chính là Andrew – chủ trang viên Croman, đồng thời là chủ cũ của La Nghị.
Vì phải chụp ảnh nên hơn trăm người cùng bước ra khỏi khoang tàu, xếp thành mấy hàng, ai nấy đều nở nụ cười xán lạn.
La Nghị đang chuẩn bị ấn chụp thì phát hiện thiếu một người trong ống kính.
Hắn ta nhìn về phía người trùm đồ đen kín mít gần đó.
La Nghị hỏi: “Hội trưởng ơi, chị không tới đây sao?”
Một giọng nữ vang lên: “Tôi không thích lộ thông tin.”
Nàng ta chính là hội trưởng Hội Biển Sâu – một người phụ nữ không biết đã bao nhiêu tuổi.
Giọng nói này vô cùng quen thuộc với Lục Ngôn.
Đó là mẹ anh – Giang Nguyệt.
Trong ký ức của Lục Ngôn.
Mẹ là một người phụ nữ có vóc người nhỏ xinh, tính tình dịu dàng và luôn luôn nhẫn nhịn.
Về sau, bà không chịu đựng nổi Lục Thành bạo lực gia đình nữa nên đã tự sát.
Nhưng vào lúc này, thái độ của mọi người đối với bà lại tôn kính lạ thường, thậm chí lẫn cả chút sợ sệt.
“Khó hiểu lắm đúng không?” Giọng em trai vang lên từ phía sau: “Rất dễ hiểu thôi.
Anh biết ‘Thuyết hang động’* của Plato chứ? Thế giới là một chiếc lồng giam rộng lớn, mọi thứ anh biết về thực tế đều đến từ cái bóng lửa hắt lên tường.
Những gì anh chứng kiến chẳng qua chỉ là những gì bọn họ muốn anh thấy mà thôi.”
Thuyết hang động Plato
*Tương tự như ‘Môi trường bắt chước’ (1), tức là những gì bạn nhận thức được là do thế giới bên ngoài bày ra cho.
(1) “Môi trường bắt chước” hay “môi trường nghịch lý” (pseudo-environment) là môi trường thông tin được hình thành từ hoạt động truyền thông đại chúng.
Đó không phải sự tái hiện môi trường khách quan mà là việc truyền thông đại chúng thông qua chọn lọc, xử lý và đưa tin tức, tái cấu trúc thêm môi trường để về sau giới thiệu tới mọi người.
Quan điểm này được đưa ra lần đầu tiên trong cuốn sách “Public Opinion”*(dư luận) của chính trị gia Walter Lippmann người Mỹ.
=> Chi tiết về thuyết hang động của Plato:
La Nghị ấn chụp bức ảnh tập thể các tín đồ Hội Biển Sâu.
Đây là nguồn gốc của tấm ảnh Lục Ngôn tìm thấy phía sau tranh sơn dầu trong trang viên Croman.
Thành phố trước mắt được xây dựng trang nghiêm và thu hút.
Lục Thành liếm môi: “Chúng ta vào thôi.”
Một dãy hơn trăm người cầm vũ khí đủ loại kiểu dáng trong tay, cẩn trọng bước vào thành trấn.
Bọn họ không dám nói lời nào, trừng to đôi mắt như bị chấn động bởi kiệt tác khổng lồ đến đáng sợ phía trước.
Thành phố này không có công trình kiến trúc nào khác ngoài những cột đá cao vời vợi.
Trên cột đá chạm khắc những phù điêu vô cùng tinh xảo, tạo cảm giác đẹp đến kỳ dị mà không diễn tả nổi thành lời.
Cột đá nối tiếp nhau san sát, tựa một thành phố được xây dựng từ biết bao mệnh đề mâu thuẫn.
Hiện tại, những cột đá này đang nối với một dây rốn màu trắng.
Những dây rốn này hướng về khu vực trung tâm thành phố.
Thái độ Lục Thành trở nên cuồng nhiệt lạ thường.
Gã dang hai cánh tay, thoải mái hít thở gió biển, kích động đến run run: “Đây là R’lyeh… nơi thai nghén ra Thần! Chúng ta tranh thủ vào trước khi Thần giáng xuống thì sẽ có khả năng đạt được phôi thai của Thần như trong giấc mơ…”
Nếu không bị sức người can thiệp thì sau khi chín, những phôi thai này sẽ trôi theo biển tới khắp mọi nơi trên thế giới, trưởng thành thành vật ô nhiễm lớn mạnh.
Đáy mắt Lục Thành sáng rỡ: “Thần tồn tại thật! Hợp những phôi thai lại sẽ thành Thần hoàn chỉnh!”
Thương gia khẽ híp mắt, ngắm nghía quả cầu kim loại trên tay: “Tôi muốn một phôi thai.
Jennifer và tôi mong ngóng một đứa con lắm rồi.”
Đằng sau ông ta lục tục vang lên tiếng người nói: “Tôi cũng muốn một cái.”
“Tôi cũng muốn.
Chúng tôi trả giá đắt như vậy mới tới được đây, không thể tay trắng ra về được.”
Các quản lý cấp cao của Hội Biển Sâu đồng loạt thể hiện ra mặt tham lam máu lạnh của mình.
Bọn họ tiêu tốn vô số thời gian và tiền tài tìm R’lyeh không phải để làm từ thiện.
Lục Thành ngạc nhiên.
Gã không hiểu sao con người lại cuồng vọng đến mức nghĩ mình có thể nắm giữ Thần linh trong tay, không khỏi giận tái mặt: “Nơi này là thành phố của Thần, các người như vậy cẩn thận khẩu nghiệp đấy!”
Lúc này, hội trưởng ho khẽ một tiếng: “Dẫn đường đi Lục Thành.
Chúng ta thờ phụng Thần xưa, tin rằng Thần chính là khởi đầu của hết thảy, là sức mạnh suối nguồn.
Để Thần giáng xuống thế gian lần nữa mới là mục đích lớn nhất của chúng ta.”
Khi ấy Lục Thành vẫn còn trẻ, cuối cùng cảm xúc cũng được xoa dịu.
Gã giơ cao đèn pin, yên lặng đi thẳng về phía trước.
Khi tiến sâu vào, trên mặt các tín đồ xuất hiện chút triệu chứng nhiễu sóng.
Gương mặt họ dần biến chuyển theo hướng cá người.
Tuy nhiên không ai nhận ra sự khác thường này mà cứ thế bình tĩnh đi tiếp.
Hoặc nói là dù có người phát hiện thì họ cũng sẽ không nhắc nhở.
Đám tín đồ bình thường này vốn chính là vật tế Hội Biển Sâu hiến dâng cho Thần linh.
Không biết đã đi bao lâu.
Cuối cùng Lục Thành cũng dừng bước.
Gã ngẩng đầu nhìn bướu thịt khổng lồ lơ lửng giữa không trung.
Lớp ngoài quả cầu thịt này màu đỏ tươi, nhỏ ra máu loãng tản