Ngoài đảo Phù Không.
Đế Thích Thiên vẫn đang đôi co với người do trung tâm phòng chống điều động tới: “Hệ thống định vị bị vô hiệu hóa ở khu ô nhiễm chẳng phải rất bình thường sao? Các người không xem lại trình độ của bộ kỹ thuật của mình đi, còn tìm tôi làm gì?! Tôi có làm gì Lục Ngôn đâu! Thật luôn đấy!”
Người được trung tâm phòng chống cử tới là Michael.
Anh ta biết bay, cũng ở gần khu 3.
Cánh nhỏ trên gáy Michael vỗ liên tục: “Thế sao tự dưng tín hiệu của Lục Ngôn lại biến mất ngay tại đây? Tôi thấy khu 5 các người có ý đồ xấu xa từ lâu rồi thì đúng hơn! Chẳng biết dùng mưu mô nào lừa Lục Ngôn một mình theo cậu tới rừng núi hoang vắng rồi đánh đòn hiểm tàn nhẫn với người ta!”
Đế Thích Thiên: “CMN! Chứ tôi đánh lại cậu ta chắc?!”
Michael siết chặt kiếm Thánh: “Cậu ấy chỉ là một Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành mới mất chồng thôi! Ai biết được cậu sẽ sử dụng thủ đoạn xấu xa nào!”
Đế Thích Thiên nổi giận: “Tôi mà nói dối thì hôm nay không nhìn thấy mặt trời nữa!”
Ngay khi Đế Thích Thiên vừa nói xong…
Bầu trời lập tức tối đi bằng tốc độ mắt thường thấy được, chỉ vài giây ngắn ngủi sau đã chuyển màu đen kịt.
Toàn bộ lời khắc khẩu lập tức tan biến tại khoảnh khắc này.
Michael nghiêm mặt, nhíu chặt mày.
Đế Thích Thiên bỗng trợn trừng mắt: “… Sao trời lại tối đen thật rồi!? Đài thiên văn có nói nay có Nhật thực toàn phần đâu?”
Không chỉ khu 3, dường như mọi nơi trên thế giới đều rơi vào trạng thái đêm vùng cực.
Vô số người ngẩng đầu nhìn không trung, vẻ mặt lo lắng không yên.
Đây đã là lần thứ ba xảy ra hiện tượng đêm vùng cực trong năm nay.
Thậm chí hiện tượng lần này còn ập tới mãnh liệt và đột ngột hơn hai lần trước.
Đêm đen luôn tượng trưng cho sự sợ hãi cùng những điều không biết.
Ánh sáng bỗng dưng biến mất như đang tái hiện hai lần tai ương trước.
Rất nhiều người mất đi người thân bạn bè trong hai lần trăng máu trước lập tức bật khóc thành tiếng trong màn đêm đen.
Đường dây điện thoại của trung tâm phòng chống tiếp tục bị oanh tạc, mấy nghìn người trực tổng đài lập tức rối tung lên.
“Cấp trên đã có lời giải thích gì chưa?”
“An ủi quần chúng trước, gắn thêm tin khẩn, tăng cường cố vấn tâm lý!”
“Báo cáo! Xuất hiện một vụ tự sát tập thể tại thành phố A!”
Hiện tượng thiên văn bất thường xảy ra tận ba lần trong một năm khiến cho phòng tuyến trong lòng vô số người đi đến bờ vực sụp đổ.
Chưa bao giờ con người lại đồng điệu cảm xúc với nhau trước thiên tai đến thế.
Ninh Hoài chầm chậm hút thuốc, nói câu được câu không với liên lạc viên: “Lần này là sao vậy? Kiểm đo được nguồn ô nhiễm ở đâu chưa?”
Liên lạc viên hiện giờ của Ninh Hoài là con gái liên lạc viên trước kia của hắn.
Ninh Hoài ở tại Thần Quốc lâu quá, lúc ra ngoài thì liên lạc viên đã qua đời.
Cô con gái nhỏ của ông ấy tiếp nhận công việc, nói rằng mình trưởng thành từ những câu chuyện về hắn.
Giọng cô gái nhỏ rất bình tĩnh: “Báo cáo đội trưởng Ninh! Chúng tôi không kiểm đo ra nguồn ô nhiễm.
Tạm thời mới chỉ xuất hiện hiện tượng đêm vùng cực, không thấy trăng máu.”
Ninh Hoài suy nghĩ một lát, hỏi: “Lục Ngôn đâu?”
“Tổng bộ đã cử Michael đi tìm, tạm chưa liên lạc được với ngài Đế Thính.
Đang tuần tra tăng cường ạ.”
Lần trước cũng không tìm thấy người như vậy, nhưng lúc ấy Lục Ngôn biến mất ở trung tâm gió lốc.
Nét mặt Ninh Hoài nhuốm thêm chút buồn lo.
*
Hiện tượng đêm vùng cực cũng xuất hiện trên đảo Phù Không.
Tống Thiên Vũ sửng sốt, dang rộng cánh bay tới phòng nhân giống.
“Lục Ngôn ơi, cậu ổn chứ? Hình như bên ngoài xảy ra chuyện rồi.”
Ông gõ cửa, không ai đáp lại.
Tống Thiên Vũ mở cửa bằng chìa khóa dự phòng.
Để đề phòng chim non chuồn ra lúc đào tạo nên phòng nhân giống không có cửa sổ, chỉ có lỗ thông khí ở giữa.
Bây giờ khắp căn phòng vắng ngắt như chưa ai từng ghé qua.
……
……
Đêm tối vẫn kéo dài, không có dấu hiệu của ánh bình minh.
Bầu trời không trăng không sao.
Toàn bộ ánh sáng của tự nhiên như bị ngăn cách bởi tấm màn đen.
Mặc dù đêm đen khiến vô số nơi xôn xao nhưng sinh vật con người này luôn thích nghi rất nhanh với hoàn cảnh.
Ngày thứ ba màn đêm buông xuống, mọi người đã quen mở đèn sinh hoạt bất kể ngày đêm.
Điều may mắn duy nhất hẳn là giá trị ô nhiễm toàn cầu không tăng lên bất thường.
Ba ngày nay, các nơi trên thế giới rơi vào tình trạng hỗn loạn ở những mức độ khác biệt.
Lời bàn tán về tận thế bay đầy trời.
Tỉ lệ tội phạm tại khu vực an ninh kém tăng lên thấy rõ.
Tình hình trật tự xã hội tiến dần tới bờ sụp đổ.
Thợ săn tai ương bị đứt một cánh tay ngửa đầu uống Vodka, hùng hổ nói: “Mẹ nhà nó, không chừng ngày mai thế giới tiêu đời rồi! Còn đi làm cái chi nữa!”
Tổng bộ vội phác ra vài dự án khẩn để xử lý sự kiện Đêm vùng cực lần này.
Trước kia đây là chuyện không tưởng, tuy nhiên tổng bộ vẫn chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp mặt trời không bao giờ mọc nữa.
Tại thời đại tai ương lớn ập tới này thì chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
Do không thấy mặt trời suốt 72 tiếng đồng hồ, nhiệt độ ở xích đạo cũng giảm tới mức mát mẻ, càng đừng nói đến hai cực Bắc Nam.
Từng tảng băng lớn bắt đầu đông đặc lại trên mặt biển.
Kể từ khi lượng khí thải carbon vượt mức, toàn cầu nóng lên, đã lâu rồi gấu Bắc Cực mới có được một băng nguyên lớn đến thế.
Vì mọi người nghỉ làm nghỉ học hết nên số người online trên game công ty Chu Khải Minh phát hành bỗng tăng vọt.
Chẳng qua anh ta không vui vẻ nổi.
“Nước biển đã bắt đầu đóng băng.
Theo dự đoán, một tháng sau nhiệt độ trên mặt đất sẽ giảm đến âm 200 độ C.
Lẽ nào thực sự phải dọn xuống lòng đất sống sao?”
So với bệnh ô nhiễm, đây mới là tận thế đích thực.
Trước sức mạnh hùng vĩ của thiên nhiên, không ai có thể may mắn thoát nạn.
“Cũng không biết bác sĩ Lục lại đi đâu rồi nữa…”
Chu Khải Minh đứng cạnh ô cửa sổ ngay sát mặt đất trầm tư hồi lâu, bất giác ngẩng đầu nhìn lên trời.
Anh ta chợt thấy hàng chữ nhỏ thấp thoáng trên màn trời đen như mực.
【 Thiên Khải 】
【 Vị khách đến từ vực sâu 】
Chu Khải Minh dụi mắt, ngớ người ra: “Hôm qua mình có chơi game suốt đêm đâu nhỉ?”
Giây tiếp theo, một tia sáng bỗng xuất hiện nơi chân trời đen nghịt.
Mọi người trên mặt đất lập tức phát hiện sự khác thường.
Chu Khải Minh mở cửa, chạy vội ra đường lớn, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời.
Người giống anh ta không chỉ ở số ít.
Vô số người đồng loạt mở cửa sổ hoặc chạy tới vùng đồng bằng trống trải.
Cuộc sống bận rộn khiến rất nhiều người không còn tâm tình ngắm nhìn phong cảnh.
Với mọi người, trời trăng và ánh sao tựa như một phông nền mãi mãi không thay đổi.
Chưa một ai nghĩ tới việc chúng sẽ biến mất.
Trải qua những đêm dài rồi, mọi người mới nhận ra sự đáng quý của ánh sáng ấy.
Các sinh linh trên mặt đất cùng nhau nhìn về phía vầng trăng.
Bên tai Chu Khải Minh vang lên tiếng khóc quá đỗi mừng rỡ của những người khác: “Ánh trăng! Ánh trăng ra rồi!”
Vầng trăng tròn này có vẻ to lớn và trắng sáng hơn hẳn bình thường.
Nhìn giống một chiếc đèn hơn là ánh trăng.
Chu Khải Minh là một người có lối suy nghĩ lý trí điển hình.
Anh ta chưa từng có thứ tình cảm gì gọi là thương xuân buồn thu.
Vậy mà lúc thấy mặt trăng tròn vành vạnh này, dòng lệ nóng bỗng chảy ra từ đôi mắt anh.
Anh chợt nhớ bản thân đã từng thấy danh hiệu【 Vị khách đến từ vực sâu 】 này ở đâu.
Ở thành phố X vài tháng trước, trên đầu Lục Ngôn.
Vầng trăng từ từ bay lên, rọi xuống một vùng sáng rực ngời ngời tựa cát chảy lấp lánh.
Những đốm sáng này tiến dần vào mặt đất, chữa lành thế giới đầy rẫy vết thương.
*
Trên đảo Phù Không.
Đồ tể thỏ con vươn tay ra, mờ mịt đón lấy ánh trăng như đón lấy bông tuyết.
Đồng Đồng mọc bàn tay như đứa bé loài người, cơn đói khát quấy nhiễu cậu bao nhiêu năm nay bỗng tan biến ngay