Sau khi mặt trăng rơi xuống, tia nắng ban mai xuất hiện nơi chân trời.
Mặt trời mọc lên như thường lệ.
Rồng đen nằm trên mặt băng ngẩn ngơ, có phần khó chấp nhận sự thật này.
Hôm nay, thế giới lại lần nữa đón mừng hy vọng, vậy mà Đường Tầm An chỉ cảm thấy mình vừa mơ một giấc dài đằng đằng.
Cơ thể hắn tựa hồ bị đông cứng lại.
Đường Tầm An hy vọng vầng trăng kia không phải Lục Ngôn, nhưng khả năng này hết sức nhỏ nhoi.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn chỉ biết rằng có lẽ Lục Ngôn đã biến thành vầng trăng và biến mất khỏi thế giới này.
Giọt nước mắt lớn bằng nắm tay trượt xuống từ vảy rồng cứng như áo giáp, đập vào mặt đất thành một chiếc hố.
Ngay giây phút Đường Tầm An chìm vào trạng thái sống không còn gì lưu luyến, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.
Lục Ngôn cầm theo một chiếc va li nhỏ, nói: “Mượn Thuấn Di một chút.
Mới dùng nên chưa quen lắm.
Chắc em không tới muộn đâu nhỉ?”
Vì đã gom đủ cơ thể nên ngoại trừ Thẩm Phán, Lục Ngôn còn bất ngờ đạt được một thiên phú không tên trong danh sách: 【 Cướp Đoạt 】.
[ Thiên phú này có cách sử dụng tương tự với Ban Ơn của Michael.
Khác ở chỗ Ban Ơn là cho người khác mượn thiên phú của mình, còn Cướp Đoạt là lấy thiên phú của người khác về cho mình dùng.
Tuy nhiên dùng xong trả lại được.
]
Ngẫm lại cũng rất dễ hiểu.
Suy cho cùng thì những thiên phú ban đầu đều tách ra từ cơ thể gốc của anh.
Ban cho được thì ắt cũng thu hồi được.
Đường Tầm An cúi đầu, ngơ ngác nhìn anh.
Lục Ngôn mở va li ra trước mặt hắn: “Mang cho anh bộ quần áo.”
Rồng đen im lặng một lát, móng vuốt bỗng đập mặt băng thành một cái hố, sau đó ngậm va li nhỏ nhảy xuống nước.
Chờ thay xong quần áo và ngoi lên từ dưới nước, Đường Tầm An đã khôi phục hình người.
Mỗi tội toàn thân ướt sũng, trông đáng thương đến lạ.
Lục Ngôn còn chưa kịp nói gì, đối phương đã ôm trọn anh vào lòng.
Đường Tầm An ôm chặt quá khiến anh hơi khó thở.
Anh nghe thấy Đường Tầm An nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh cứ nghĩ…”
Giây phút đó, Đường Tầm An thực sự cho rằng Lục Ngôn không về được, tựa như tiên cá nhỏ hóa thành bọt biển, ánh trăng chìm xuống đáy biển.
Lục Ngôn cười bất đắc dĩ, vỗ nhè nhẹ tấm lưng Đường Tầm An, không giải thích gì thêm.
Lục Ngôn không cần phải giải thích.
Anh tới nơi này đã lời giải thích tốt nhất rồi.
Mặt trời xa cách nhiều ngày cuối cùng cũng mọc lên.
Tính cách của Lục Ngôn định sẵn anh không nói được lời dịu dàng âu yếm nào.
Anh nhìn về