Đường Tầm An vừa tới trụ sở đã cảm thấy bầu không khí hơi khang khác.
Tổng bộ gọi hắn tới, nói rằng có nhiệm vụ quan trọng bậc nhất cần hắn hoàn thành.
Mỗi khi tổng bộ nói vậy thường tượng trưng rằng nhiệm vụ này không dễ làm.
Có câu “Trời sập ai cao thì gánh”, Đường Tầm An 1 mét 88, rất cao.
Lần này có tổng cộng 9 nhân viên tham gia cuộc họp.
Đường Tầm An nhìn thoáng qua, phát hiện đều là người quen.
Từ khi bệnh ô nhiễm bắt đầu lan rộng, con người không còn cách nào khác ngoài từ bỏ một số khu vực ô nhiễm nghiêm trọng, di dời tới nơi khác sống.
Bây giờ các khu lớn đã cực sát với nhau.
Bầu không khí hơi căng thẳng.
Đường Tầm An kéo ghế ra, lặng lẽ ngồi xuống chờ nhiệm vụ.
Bộ trưởng Vương bộ Hành Động Đặc Biệt ho khan một tiếng: “Hôm nay chúng ta tập trung tại đây là để… chúc mừng sinh nhật người bạn chung của chúng ta! Chúc Đường Tầm An sinh nhật 95 tuổi vui vẻ!”
Vừa dứt lời, pháo hoa bỗng nổ vang trên trời.
Đèn trong phòng họp bừng sáng, những dải lụa màu sắc sặc sỡ cuốn theo lá vàng bay lả tả rơi đầy người Đường Tầm An.
Radio phát bài “Chúc mừng sinh nhật” mãi mãi không lỗi thời.
Michael đẩy một chiếc bánh kem hai tầng tới.
“Viện nghiên cứu làm riêng, chuẩn bị nguyên liệu mất cả tháng trời.
Đóa tường vi màu vàng kim nhạt trên cùng kia tôi hái ở vườn cây.”
Vườn Lạc Xuyên – khu ô nhiễm cấp S.
Bên trong có rất nhiều vật ô nhiễm cộng sinh.
Dây leo tường vi chính là một trong số đó.
Nó có tác dụng làm giảm độ bệnh biến, là một trong số những nguyên liệu được ưa chuộng nhất để sản xuất thuốc đặc hiệu của viện nghiên cứu.
Ở chợ đen, một đóa hoa có thể bị hét giá tới 30.000 điểm cống hiến.”
“Cảm ơn mọi người.”
Đường Tầm An cầm dao cắt bánh, dùng năm đường dao chia bánh thành mười phần.
Do đã sống quá lâu nên Đường Tầm An không còn quan tâm tới sinh nhật của mình nữa.
Huống hồ rất nhiều lần sinh nhật còn rơi vào đúng lúc đang làm nhiệm vụ, thành ra hiếm khi hắn ở tại trụ sở vào sinh nhật.
Cốt bánh vị thịt bò, cắn một ngụm còn chảy nước sốt.
Xem ra đây lại là thứ được tinh luyện từ bộ phận nào đó trên cơ thể vật ô nhiễm.
Đường Tầm An vừa tháo chiếc rọ mõm ra thì nghe thấy bộ trưởng Vương nói: “Nhưng mà lần này chúng tôi tìm ngài đúng là vì có nhiệm vụ cần ngài trợ giúp thật.”
“Tổng bộ cần ngài tới Thần Quốc Trăng Non một chuyến để ký kết hiệp ước.
Chủ yếu là về vấn đề cùng mở rộng khu ô nhiễm số 136 và thỏa thuận hòa bình hỗ trợ giữa hai khu vực sinh tồn của loài người.”
Những khu ô nhiễm có mức độ ô nhiễm cao là cấm địa.
Những khu ô nhiễm cấp thấp có độ ô nhiễm không cao, thừa vật liệu luôn thành mục tiêu cho các khu lớn tranh giành.
Hiện nay toàn thế giới có tổng cộng 3 khu sinh tồn lớn của con người: Khu chung sống Thiên Khải ở trung tâm đất liền, Thần Quốc Trăng Non ở phía Tây và đảo Áo ở Nam bán cầu.
Qua nhiều thế kỷ phát triển, Hội Biển Sâu đã trở thành giáo hội nhiều tín đồ nhất trên đất liền, đồng thời hoàn thành hư cấu chính quyền khu trực thuộc, thực hiện hợp nhất chính trị và tôn giáo.
Đường Tầm An thì cảm thấy giáo hội này không tốt lành lắm.
Lúc trước khi làm nhiệm vụ, hắn đã từng tiếp xúc với giáo đồ Thiên Khải Giả trong giáo hội này.
Giáo đồ đó cho rằng biến thành vật ô nhiễm là điểm cuối của tiến hóa, được trở về với cái ôm của Thần, vậy nên chiến đấu rất quyết liệt, không hề sợ chết, bình thường cũng không từ chối một số đợt cải tạo cơ thể người có tỉ lệ tử vong cực cao.
Tóm lại, họ không coi mình là con người.
Đường Tầm An khẽ gật đầu: “Được.”
“Tháng trước con đỡ đầu của Thần Quốc Trăng Non mới đón sinh nhật 20 tuổi, nghe nói chuẩn bị vào đời.” Bộ trưởng Vương bổ sung thêm: “Hình như con đỡ đầu là con trai ruột của vị giáo hoàng nữ kia của Thần Quốc, trước đó luôn bị che giấu rất kỹ, theo cha tới khắp nơi trên thế giới rèn luyện.
Chuyến này cũng thu thập được ít thông tin.”
Đường Tầm An: “Ừm.”
Vừa qua sinh nhật, Đường Tầm An lập tức lên chuyên cơ tới đồng bằng Euro.
Đội phó Bạch Trạch đồng hành với hắn.
Đường Tầm An vốn không ham thích gì chính trị.
Cộng thêm giữ trật tự xã hội trong thời đại này chính là một chuyện tiêu hao rất nhiều trí tuệ và sức lực.
Tác dụng duy nhất của hắn trên con đường làm quan chỉ có độ nổi tiếng cực kỳ cao trên khắp thế giới, đủ tư cách đại diện cho khu sinh tồn đi ký hợp đồng.
Hắn chỉ cần mài bản thân thành thanh đao sắc bén nhất là đủ rồi.
Chuyến bay này kéo dài mười hai tiếng đồng hồ.
Đường Tầm An mở máy tính, kiểm tra những hồ sơ Thiên Khải Giả mới đăng ký.
Ở đây ghi lại tất cả những Thiên Khải Giả mới thức tỉnh ở khu sinh tồn.
Năm nào Đường Tầm An cũng xem một lần.
Tổng bộ cảm thấy có lẽ hắn đang tìm người nối nghiệp mình.
Chỉ mình Đường Tầm An biết rốt cuộc bản thân đang tìm ai.
Quả nhiên năm nay vẫn không thu hoạch được gì.
Thế nhưng năm nay hắn 95 tuổi rồi.
Cách lần đầu gặp gỡ Lục Ngôn đã 66 năm.
*
Địa điểm ký hợp đồng nằm ở một sân khấu kịch tại trung tâm thành phố.
Tận thế tới nên mọi thứ đều được giản lược.
Từ khi ô nhiễm lan tràn một cách bất thường vào hai mươi năm trước, địa bàn thuộc về con người càng ngày càng ít.
Mọi người dần mất đi những hoạt động giải trí.
Sân khấu kịch nguy nga tráng lệ bị sửa chữa thành sảnh lớn công vụ.
Có lẽ chủ nhà muốn thể hiện sự tôn trọng với khách đến nên trên sân khấu có một ban nhạc đang biểu diễn.
Đường Tầm An đại diện cho một bên ngồi xuống.
Không hiểu sao hôm nay tâm trạng hắn lại nôn nóng khó giải tỏa nổi.
Để giảm bớt cảm xúc này, Đường Tầm An ép bản thân xem xét kỹ từng câu chữ trong thỏa thuận.
Toàn bộ nội dung của cuộc họp đã được quyết định từ trước và có hiệu lực pháp lý.
Tuy nhiên mọi người đều biết đây chỉ là hình thức hữu nghị tạm thời.
Nếu như sức mạnh của bất kỳ bên nào suy giảm, những thế lực khác sẽ rất vui lòng ngoạm một phát.
Sau khi tai họa ập xuống, không chỉ dân số và diện tích lãnh thổ giảm mạnh, tất cả trật tự văn minh cũng đi đến bờ vực sụp đổ.
Đường Tầm An đến nơi lúc 6 giờ tối, nghi thức ký kết diễn ra lúc 8 giờ tối.
Sứ đoàn khu lớn Thiên Khải khéo léo từ chối tham gia bữa tiệc, dự định ký xong thỏa thuận sẽ đi luôn.
Giáo đồ Thần Quốc Trăng Non nhìn nhau, cuối cùng nói: “Vậy xin các vị chờ một lát, chúng tôi đi mời Ngôi Thần Trăng Sáng tới gặp.”
Ngôi Thần Trăng Sáng là tôn xưng của các giáo đồ dành cho con đỡ đầu.
Ngôi Thần 20 tuổi, ai thấy cũng phải thốt lên một câu ‘Lớp trẻ vượt bậc cha anh’.
Khoảng mười phút sau, cửa lớn sân khấu kịch mở ra.
Mấy con chim ngậm lẵng hoa dẫn đầu bay vào.
Sảnh lớn có vẻ thoáng đãng hơn chút, những cánh hoa đủ mọi sắc màu bay xuống từ lẵng hoa.
Ngay cả ban nhạc diễn tấu trên bục cũng đổi sang một làn điệu hoa mỹ thánh khiết hơn.
Bạch Trạch nhỏ giọng trêu cợt: “Phô trương ghê thật, đây là đang định quay về thời phong kiến hay gì?”
Người con đỡ đầu này được chào đón thật sự rất phô trương.
Không chỉ có hoa tươi mở đường mà còn có bốn giáo đồ giương cao chiếc ô quý hai tông màu bạc và vàng, mở đường cho Ngôi Thần.
Tuy nhiên, so với đồ trang trí lộng lẫy, gương mặt của con đỡ đầu kia mới là điều thu hút ánh nhìn người ta nhất.
Gương mặt ấy tuyệt đẹp, kết hợp với trang phục xa hoa phong cách Baroque khiến cho cả người toát lên sự cao sang.
Bạch Trạch đợi mãi không thấy Đường Tầm An đáp theo mình, không nhịn được quay đầu nhìn hắn.
Kết quả là đôi mắt của Đường Tầm An dính chặt trên mặt người ta như nam châm.
Gương mặt hắn thể hiện rõ sự ngạc nhiên mừng rỡ lạ thường.
Bạch Trạch cảm thấy rất khó hiểu: “Anh nhìn