Thoáng cái đã mười năm trôi qua.
Đối với hai bên mà nói, không gặp nhau mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Mười năm nay xảy ra rất nhiều chuyện.
Vườn Lạc Xuyên mất kiểm soát hoàn toàn; viện trưởng viện nghiên cứu số 1 bị vật ô nhiễm mình đào tạo cắn trả, ‘Kế hoạch Tạo Thần’ bị ngừng hẳn; bản đồ Lò Sát Sinh mở rộng ra khắp tỉnh lị… Bản đồ của con người lại tiếp tục thu hẹp.
Trụ sở trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm cũng phải di dời từ thành phố A đến thành phố B nơi bệnh ô nhiễm nhẹ hơn.
Đấu tranh nhiều năm như vậy, hình dung bằng một từ “thảm thiết” cũng không phải nói quá.
Đường Tầm An đã thu liệm rất nhiều di vật của các đồng nghiệp.
Ban đầu chỉ đựng trong một hộp nhỏ, về sau cần thêm một căn phòng nhỏ, sau nữa thì thành toàn bộ phòng cất chứa.
Nền văn minh đi lùi, khoa học công nghệ đình trệ.
Một thời gian sau nữa, đến tắm rửa cũng phải tự nấu nước, bởi điện để dành cho viện nghiên cứu sử dụng.
Đường Tầm An ngâm mình trong nước lạnh, ngẩng đầu nhìn sao trời.
Thỉnh thoảng hắn lại nghi ngờ liệu có phải cảnh tượng mình thấy lúc trước là một giấc mơ.
Năm 19 tuổi, hắn đi tàu trên biển, còn mượn máy tính Lục Ngôn xem thử tình hình khi ấy.
Bây giờ đại dương đã trở thành vùng cấm, toàn bộ nước biển đều như chuyển sang màu đen.
Đường Tầm An đoán được loáng thoáng… rằng tương lai hắn thấy sẽ không đến.
Hắn mở điện thoại.
Điện thoại không có sóng, tuy nhiên ứng dụng mạng xã hội vẫn còn thông tin liên lạc của Lục Ngôn.
Lần trước làm nhiệm vụ, điện thoại này từng hỏng một lần.
Đường Tầm An vì vậy mà sốt tận hai ngày, người trong viện nghiên cứu phải tăng ca sửa chữa phục hồi số liệu, tiện thể sao lưu nội dung bên trong.
Thực ra lịch sử trò chuyện không quan trọng, quan trọng là người trả lời kia.
Đêm hôm đó, Đường Tầm An lại nằm mơ.
Giấc mơ này không hình thành một cách tự nhiên, đây là thiên phú 99 – Nhập Mộng.
Hắn gặp Lục Ngôn trong mơ.
Đối phương là một người khổng lồ đen nghịt, ngồi lẻ loi trên vương tọa.
Giọng Lục Ngôn không thay đổi gì: “Lâu rồi không gặp.”
Vào khoảnh khắc đó, Đường Tầm An bỗng hơi muốn khóc.
Lục Ngôn nghiêng đầu: “Thực ra tôi không trách anh giết Lục Thành.”
“Thật xin lỗi.” Đường Tầm An muốn sờ lên đao bên eo mình theo phản xạ.
“Vì sao lại xin lỗi?”
“Lão là cha em.”
Lục Ngôn ngồi trên vương tọa khẽ cười, không trả lời vấn đề này.
Đường Tầm An quan sát cẩn thận một lát mới phát hiện Lục Ngôn không giống như đang ngồi trên vương tọa mà giống bị trói trên đó hơn.
Xúc tu đỏ sẫm siết chặt ngoài cơ thể anh, có vài xúc tu quấn quanh cổ chân, vây giữ anh tại đây.
“Hẳn anh cũng biết Hội Biển Sâu là một giáo hội tạo Thần.
Tôi tốn thời gian rất dài mới hiểu ra một việc: Tôi là vật chứa.”
“Lục Thành và Giang Nguyệt nói với tôi rằng chỉ cần thu gom đủ cơ thể Thần là tôi có thể trở thành Thần đích thực, chấm dứt hẳn tai ương này.
Cơ thể Thần được gọi là cá vua.”
“Từ lâu tôi đã phát hiện độ bệnh biến của mình không do khả năng sử dụng thiên phú quyết định… Nó tùy theo mức độ dung hợp của tôi với mấy thứ này.”
“Sau khi dung hợp với tất cả các cá vua…” Lục Ngôn thoáng ngừng lại: “… Chắc chắn độ bệnh biến của tôi sẽ vượt quá 100.
Theo như tiêu chuẩn của viện nghiên cứu thì đây chính là sa đọa thành vật ô nhiễm.”
Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lát: “Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào khi đó.
Bây giờ tôi đã tìm thấy bộ phận cơ thể cuối cùng…”
Lục Ngôn nói: “Nếu tôi thành công thì tốt rồi.
Nhưng nếu tôi thất bại… nhớ hãy giết tôi.”
Đường Tầm An hơi khó hiểu: “Thế nào mới tính là thành công?”
Lục Ngôn nhẹ nhàng gõ ngón tay lên lưng ghế: “Nếu thành công… tôi sẽ quay về tìm anh.”
Đường Tầm An có rất nhiều lời muốn nói, nhưng với quan hệ của hai người hiện giờ, những lời ấy có vẻ quá táo bạo và không hợp thời.
Người khổng lồ màu đen bắt đầu tan rã tựa dòng cát chảy.
Giây phút đó, lòng Đường Tầm An bị nỗi lo sợ không yên lấp đầy.
“Em muốn đi đâu vậy Lục Ngôn? Dẫn theo tôi…”
Tiếc thay, dòng cát đen này biến mất cực nhanh như một đốm lửa chợt lóe qua.
Thậm chí còn không chờ kịp tới lúc Đường Tầm An nói hết lời.
Đường Tầm An cúi đầu: “… được không?”
Hắn tỉnh giấc từ cơn mơ, vừa đúng 0 giờ.
Đường Tầm An bắt đầu chờ Lục Ngôn.
Hắn không chờ được Lục Ngôn, lại chờ thấy mặt trăng đỏ mọc lên từ hướng Đông.
Đường Tầm An nhìn vầng trăng này, sờ tay lên mặt, sờ thấy gương mặt đẫm nước mắt.
Lục Ngôn mất tích.
Vầng trăng trên trời biến hẳn thành màu đỏ, không quay về màu trắng nữa.
Ô nhiễm tiếp tục tăng lên, xã hội loài người rơi vào tình thế nguy cấp trước bờ vực sụp đổ.
Hắn đợi thêm mười năm, cuối cùng cũng hiểu Lục Ngôn sẽ không bao giờ về nữa.
Sau khi chấp nhận sự thật này, Đường Tầm An càng bình tĩnh hơn.
Độ bệnh biến của hắn rất