Lục Ngôn là một bác sĩ thú y.
Anh đã làm việc được sáu năm.
Mấy nghìn năm trước, thú nhân ngoài hành tinh thuộc tinh hệ Nhân Mã đến hệ Ngân Hà trợ giúp người trong hệ Ngân Hà tiến vào thời đại hàng hải giữa các vì sao.
Hiện nay con người và thú nhân chung sống hòa thuận vui vẻ.
Nghiên cứu cho thấy lực tinh thần của con người không chỉ chữa lành được bệnh tâm lý của rất nhiều thú nhân mà còn có khả năng thúc đẩy thú nhân vị thành niên biến hình.
Tóm lại, bác sĩ thú y trở thành nghề nghiệp lương cao nhất hiện nay.
Lục Ngôn tốt nghiệp Học viện Thú y số 1 Tinh Tế, thành tích khi còn ngồi trên ghế nhà trường cực kỳ xuất sắc, lực tinh thần có thể đạt tới cấp S.
Sau hai năm công tác, anh thành lập phòng khám thú nhân thuộc về riêng mình một cách suôn sẻ.
Tiếng tăm của Lục Ngôn lừng lẫy trong ngành, bởi anh từng trợ giúp rất nhiều thú nhân cấp S như chim bất tử (Tông Viêm), bạch tuộc đốm xanh, thú cưng điện tử (?) (Chu Khải Minh) biến hình.
Hôm nay bác sĩ Lục vừa tới phòng khám đã nhận được thông báo từ tổng bộ Hiệp hội Thú y.
【Thông báo đặc biệt】Cảnh báo! Thú non cấp S siêu đẳng – Bạo Quân chạy trốn khỏi Trung tâm Ấp nở!
⇨ Nội dung thông báo: Thú nhân càng lớn mạnh sẽ có thời kỳ thơ ấu càng lâu dài, trước khi trưởng thành chỉ giữ được trạng thái hóa thú.
Bạo Quân ra đời trong lồng ấp vào 103 năm trước, tuy vẫn đang trong trạng thái trẻ nhỏ nhưng cả tốc độ và sức mạnh đều sánh nổi với thú nhân cấp S! Tính tình nóng nảy dễ phát cáu, rất khó thuần hóa! Tương đối nguy hiểm với con người! Nếu gặp Bạo Quân, xin hãy giữ yên lặng, bình tĩnh rút lui và báo cho tổng bộ ngay lập tức!
Thực ra trạng thái thơ ấu của thú nhân luôn là bí mật với con người.
Suy cho cùng mọi người cũng thuộc hai chủng tộc khác nhau, vẫn cần giữ lại chút lòng đề phòng.
Lục Ngôn hơi tò mò nhìn thoáng qua, phát hiện “thú non” trong ảnh chụp này thế mà lại là một con rồng đen to lớn oai phong, xem vẻ ít nhất phải cao hơn mười mét.
Nó có đôi mắt màu vàng kim, bị người ta tròng rọ mõm, buộc ở mặt đất bằng dây thừng.
Hành động bị hạn chế.
Sở dĩ gọi “thú non” là do những sinh vật ngoài hành tinh này chưa thể tiến hóa thành thú nhân nên trí tuệ chỉ xấp xỉ con người ba tuổi, không phải không trưởng thành được thật.
Tuy nhiên có lẽ đây không phải vấn đề liên quan tới anh.
Trung tâm Ấp nở ở mãi tinh hệ Nhân Mã, chỗ anh là sao Bắc Đẩu, cách nhau tận vài tinh hệ.
Rồng đen lớn như vậy mà chạy trốn tới sao Bắc Đẩu xa xôi này thì đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Lục Ngôn đặt tách cà phê xuống.
Hôm nay người bệnh hẹn khám trước của anh là Tiểu Bính tộc Tai Thỏ.
Tiểu Bính là thỏ tai cụp, không được con người vuốt ve sẽ cô đơn trống vắng chết đi được.
Chẳng qua mối quan hệ giữa con người và thú nhân lại rất kỳ diệu.
Không phải người nào cũng phù hợp với thú nhân.
Thú nhân cần được xoa dịu tinh thần từ cái vuốt ve của con người, thế nhưng rất nhiều thú nhân lại dị ứng với con người.
Tiểu Bính biến về nguyên hình một chú thỏ lùn tai cụp đáng yêu nhỏ bằng bàn tay.
Lục Ngôn đeo găng tay chải lông, vuốt ve dịu dàng từ trên xuống dưới.
Thỏ nhỏ Tiểu Bính thoải mái đến nỗi đôi mắt cũng híp vào.
Công việc xoa dịu của bác sĩ thú y không chỉ đơn giản là xoa lông mà còn gồm cả cắt móng tay cho thú nhân dưới hình thú, chăm sóc da lông, v.v Đặc biệt còn tiêu hao cực nhiều lực tinh thần.
Khi xong xuôi đủ các quy trình cũng vừa tới giờ Lục Ngôn tan làm.
Anh không tăng ca.
Thỏ nhỏ Tiểu Bính quyến luyến không nỡ rời xa: “Bác sĩ Lục ơi, lần sau tôi hẹn bác sĩ tiếp nhé.”
Phí khám chữa của Lục Ngôn rất đắt.
Tiểu Bính muốn được sờ một lần phải tích đủ tiền lương sáu tháng.
Lục Ngôn: “Ừm, được.”
Khác với các bác sĩ thú y khác, thái độ của Lục Ngôn với khách hàng cực kỳ lạnh nhạt, tuy nhiên kỹ thuật thì khỏi phải bàn.
Tiểu Bính lại thích bác sĩ Lục lạnh lùng với mình như thế.
Lục Ngôn ra tiễn Tiểu Bính, bất ngờ phát hiện trời bên ngoài mưa như trút nước, kèm theo đó là một số viên đá lạnh.
Mưa kèm tuyết, giờ mới chớm đông mà đã lạnh hơn năm ngoái chút rồi.
Lục Ngôn bung ô, đóng cửa phòng khám, chuẩn bị đi bộ về nhà, tiện thể nghĩ xem tối nay ăn gì.
Nhà anh rất gần phòng khám, đó là một biệt thự riêng biệt ở khu nội thành nhộn nhịp.
Không phải lái xe về nhà.
Ngay khi Lục Ngôn đang định quét mặt nhận diện mở khóa, một chuỗi tiếng kêu kỳ lạ bỗng vang lên trong sân nhà.
“Ẳng… Gâu gâu!”
Nghe như tiếng chó con khóc, còn là cún sữa đã đói bụng rất lâu.
Động vật nhỏ và thú nhân là hai loại sinh vật hoàn toàn khác biệt.
Lục Ngôn luôn rất được lòng những động vật nhỏ, thường xuyên có chó mèo hoang lén trèo tường vào nhà anh.
Chỉ tính riêng chó hoang thôi thì năm nay anh cũng lấy ra tới năm sáu cái ổ rồi.
Lục Ngôn tập mãi thành quen, bước tới vườn hoa.
Đèn cảm ứng sáng lên, Lục Ngôn giương ô, ngồi xổm xuống trước lùm cỏ, dịu giọng nói: “Cún con ra đây nào.”
Nhà anh có sữa dê dạng bột chuyên dùng cho chó con và mèo con.
Tiếng kêu của bé cún nhỏ dần, trong lùm cỏ phát ra tiếng ‘sột soạt’.
Trong cái bóng của mình, Lục Ngôn thấy một đôi mắt màu vàng kim.
Anh hơi bất ngờ.
Đôi mắt này dường như hơi lóa mắt khi đặt trên những bé cún bình thường.
Lát sau, một cái đầu rồng phủ vảy đen lạnh như băng ló ra từ trong lùm cây.
Rồng đen nhỏ đi tới trước mặt Lục Ngôn.
Bạn rồng này không lớn, chiếc đuôi nhỏ bụ bẫm dài mới tới nửa mét.
Trông như hải sâm ngâm mình trong biển cả.
Rồng đen ngẩng đầu, ngâm ra một loạt tiếng rồng: “Gâu, gâu gâu!”
Lục Ngôn không nhịn được, “Chậc” một tiếng.
Thì ra không phải cún sữa, mà là rồng sữa.
……
……
Từ khi thời đại Tinh Tế bắt đầu, rất nhiều sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết lần lượt được người ta phát hiện trên các tinh cầu khác.
Trong thú nhân cũng có một chi Rồng, tuy nhiên số lượng rất ít ỏi.
Bây giờ đa số sinh vật hình rồng trên thị trường đều là sinh vật đến từ sao Long Cung.
Chúng cũng là một loại thú cưng thuộc lớp Rồng Thằn Lằn*(~ rồng Komodo).
Mặc dù con người đã gán cho loài động vật này không ít tính chất đặc biệt không thuộc về chúng trong các truyền thuyết thần thoại, nhưng lại có một điều đúng, đó là: Rồng vốn tính dâm.
Trên sao Long Cung, Rồng Thằn Lằn thuộc các chủng loại khác nhau cực kỳ thích lai tạp, vậy nên có đủ loại lớp con, phân lớp và phân loài.
Ví dụ như bạn rồng trước mặt anh, trông rõ là kết quả của lai tạp.
Lục Ngôn khẽ vẫy tay với rồng nhỏ này.
Bé rồng lưỡng lự một lát, tiếp đó nhấc bốn chân đệm thịt mum múp chạy tới.
Nó muốn cọ vào ống quần Lục Ngôn nhưng anh lại hơi khiết phích, cộng thêm việc không biết rồng này đã được tiêm vaccine chưa và cơ thể nó cũng không sạch sẽ lắm nên Lục Ngôn đứng dậy, giữ khoảng cách mười mấy centimet, đủ cho bé rồng đen này vẫn ở trong phạm vi che mưa của ô mà không dựa sát vào anh quá.
Lục Ngôn dẫn nó về nhà.
Anh thay giày ở bậc cửa, bé rồng sữa thì đã sốt sắng phóng về phía trước.
Lục Ngôn vươn tay túm được cái đuôi nhòn nhọn của nó.
“Đừng chạy loạn.” Anh nói khẽ.
Lục Ngôn làm bác sĩ thú y đã lâu, giọng nói luôn rất hiền hòa.
Sàn nhà in mấy dấu chân bẩn nhỏ xíu.
Rồng nhỏ tủi thân dựa lên miếng độn giày, cuộn đuôi quanh thân mình, tựa cằm lên chiếc đuôi rồng mềm như bông, đôi mắt vàng kim nhìn chăm chú bóng dáng Lục Ngôn không rời.
Lục Ngôn đeo tạp dề, đi vào phòng tắm xả một chậu nước ấm, sau đó lấy khăn lông mới, đeo găng tay bảo hộ che hết cánh tay.
Thắt xong tạp dề, anh bưng chậu nước ấm tới trước mặt rồng nhỏ.
Rất nhiều động vật sợ nước.
Lúc bị nhấc lên, bé rồng rất đỗi hoảng sợ, cả cơ thể tỏ rõ sự kháng cự, cái đuôi còn cuộn tròn ép chặt lên bụng.
Bé rồng đen: “Ăng ẳng! Gâu!”
Không biết sao Lục Ngôn lại hiểu ý của nó.
Lục Ngôn: “Phải tắm, bẩn.”
Anh ôm rồng nhỏ vào lòng, cầm khăn ướt cọ lau đệm thịt dính đầy đất bẩn.
Chân nhỏ của bé rồng căng thẳng tới nỗi co cụm lại.
Tắm rửa cho thú cưng nhỏ không khác mấy tắm rửa cho em bé.
Đầu tiên phải để thích nghi với nước, từ từ lơi lỏng, cuối cùng mới chầm chậm thả vào chậu tắm.
Lục Ngôn lấy sữa tắm chuyên dùng cho thú cưng xoa tới vò lui vài lần.
Bé rồng bẩn đã thành bé rồng thơm.
Chỗ tốt của loại thú cưng này hẳn là không phải sấy lông bằng máy sấy.
Lục Ngôn dùng khăn tắm lau nước trên cơ thể nó rồi đặt nó lên bàn làm việc.
Anh tiện tay cầm lấy sữa dưỡng thể bên cạnh, bơm ra lòng bàn tay.
Rồng đen này không hẳn là Rồng Thằn Lằn bởi nó còn mọc đôi cánh nhỏ.
Mỗi tội trên cánh không có lông, xem ra không bay nổi.
Lục Ngôn nhớ tới giáo trình giảng dạy về việc “Chăm dưỡng thú cưng/thú nhân hình rồng” ở Học viện Thú y khi trước.
Anh thoa sữa dưỡng thể từ cổ rồng nhỏ ra, xoa tới đầu và các huyệt trên lưng.
Trên cơ thể rồng nhỏ này có rất nhiều vết thương, xem ra là bị thương lúc đánh nhau với chó mèo hoang.
Mặc dù bé rồng đen dài đến nửa mét nhưng riêng cái đuôi đã chiếm một phần tư chiều dài cơ thể.
Chỉ xét kích cỡ thân mình thôi thì không khác gì cún con chưa tới tuổi trưởng thành.
Có lẽ những ngày tháng lang thang bên ngoài cũng trôi qua không tốt đẹp mấy.
Chẳng mấy chốc, bé rồng đen đã thoải mái đến rì rầm.
Thậm chí được chăm dưỡng lưng xong còn chủ động lật ngửa chổng vó, phơi cái bụng ra.
Ờm.
Đực.
Do đó, Lục Ngôn tiện tay xoa vuốt luôn đuôi rồng.
Anh vốn cho rằng bản thân sẽ thích thứ lông xù hơn, bất ngờ là cảm giác đuôi rồng đem đến lại không tệ chút nào, rất mềm mại.
Lục Ngôn cắt móng vuốt mọc dài của nó.
Móng vuốt này cứng hơn anh tưởng, suýt nữa làm gãy dụng cụ bấm móng của thú cưng.
Cảnh này mà bị người Trung tâm Ấp nở nhìn thấy chắc hẳn họ sẽ kinh