Một chú rồng nhỏ xuất hiện trên giường.
Vảy mới mọc trong mờ như vảy rồng ban đầu bị phai màu.
Đường Tầm An không sợ vợ.
Chủ yếu là do hắn cảm thấy nếu không biến về thì khả năng cao sẽ bị Lục Ngôn đánh.
Hắn cọ đầu lên lưng Lục Ngôn.
Lục Ngôn không quan tâm tới hắn, đi tắm rửa.
Sưng rồi.
Ý muốn giết rồng của Lục Ngôn lại dâng lên.
Quả nhiên nhặt được thú cưng lang thang thì phải đem đi triệt sản trước.
*
Lục Ngôn ngủ một giấc tới giữa trưa, dậy trước ca làm chiều.
Khi tỉnh giấc, anh cảm giác cơ thể bị đè nặng.
Vừa mở mắt lập tức thấy một nhóc rồng thối đang nằm cuộn tròn thành một cục trên người mình, còn ngủ mơ thấy gì mà cứ chép miệng liên tục, nét mặt đầy vui tươi hạnh phúc.
Lục Ngôn cầm lấy cái đuôi của Đường Tầm An, ném thẳng xuống giường.
Bé Rồng Gâu Gâu lăn trên mặt đất hai vòng, tỉnh lại, sau đó xòe cánh vỗ phịch phịch bay tới trước mặt Lục Ngôn: “Gâu ~ Ẳng!”
Lục Ngôn mặc quần áo, cúi đầu đóng cúc áo: “Tôi sẽ liên hệ nhân viên Trung tâm Ấp nở tới đón anh.”
“Gâu?” Rồng Gâu Gâu rất đỗi khiếp sợ.
Còn Lục Ngôn thì đã mặc xong quần áo, cơm hộp đặt cũng đã được giao tới cửa nhà.
Anh ngồi trong phòng ăn ăn cơm.
Đường Tầm An không làm gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi bên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt rưng rưng.
Lục Ngôn: “……” Suýt thì ăn mất ngon.
Gặp quỷ rồi, cách này thế mà lại hiệu quả với mình.
Lục Ngôn thở dài: “Chiều nay tôi phải đi làm, chờ về rồi nói sau.”
Đôi mắt Đường Tầm An lập tức sáng ngời.
*
Vị khách chiều nay là một con nhện lớn cao ba mét vừa sinh xong mấy nhện con, tới điều dưỡng sau sinh.
Vấn đề duy nhất chỉ có việc hình như con nhện này là giống đực.
Lục Ngôn rất tò mò, không biết hắn sinh kiểu gì.
Tuy nhiên có vẻ nhện lớn không muốn nói.
Do lần đầu xử lý chuyện này nên anh tan làm muộn hơn ngày thường.
Hôm nay tuyết rơi.
Có một chiếc xe đỗ ven đường.
Tuyết đã phủ thành một lớp mỏng trên đèn xe.
Lục Ngôn không khỏi nhìn thêm vài lần.
Bỗng nhiên, cửa xe mở.
Lục Du xuống xe, trên mặt là nụ cười tủm tỉm.
Ngay sau đó, chóp mũi hắn khẽ giật, nụ cười phai nhạt đi chút.
Có lẽ do thuở nhỏ bị ngược đãi nên Lục Ngôn gặp phải chút rào cản tâm lý, thường không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì trên mặt.
Lục Du thì ngược lại, hắn rất hay cười.
Hai người như vậy lại có gương mặt y hệt nhau, khiến cho Lục Ngôn cảm thấy rất lạ.
“Anh ơi.” Lục Du đi tới trước mặt anh, nói: “Tối nay mình cùng nhau ăn một bữa cơm nhé anh?”
Lục Ngôn nhớ tới rồng ở nhà mình: “Không được.
Hôm nay không rảnh.”
“Vậy em đưa anh về nhà nha? Giờ tuyết đang rơi.” Lục Du hơi cúi xuống: “Em muốn nói với anh thêm mấy câu nữa.”
Nhà Lục Ngôn rất gần đây, đi bộ mười phút là tới.
Có điều hôm nay mới sốt dậy nên sau một lát suy nghĩ, anh không từ chối.
Anh ngồi lên ghế sau xe.
Trong xe có máy sưởi và dầu thơm.
Loại dầu thơm này có mùi hơi nồng, may mà không tới nỗi khó ngửi.
Lục Du lái xe chậm rãi: “Thực ra biết bao năm nay em vẫn không ngừng tìm anh.
Nhưng em cũng biết anh không muốn gặp em.”
Lục Ngôn: “Không tồi.”
Ngón tay Lục Du khẽ run lên: “Em nhớ anh lắm.
Vậy mà bọn họ cứ không chịu cho em gặp anh.
Hai mươi năm trước lúc em tỉnh lại, anh đã không còn ở đó nữa.
Em đi hỏi những người khác, bọn họ nói anh không thích nghi được với cuộc sống của tộc Rồng nên đã tự rời khỏi rồi…”
Lục Ngôn mím môi.
Lý do anh bị trục xuất không hoàn toàn là do dòng máu.
Dù sao tộc Rồng cũng không thiếu tiền, nuôi thêm một Người thông minh không tính là chuyện lớn gì.
Lục Ngôn rời khỏi sao Long Cung vì Lục Du tấn công anh dưới trạng thái vô thức.
Mới đầu anh chỉ nghĩ em trai đang chơi với mình, mãi tới khi bị Lục Du cắn cổ.
Tộc trưởng nói với anh rằng đây là bản năng còn sót lại khi phôi thai cạnh tranh.
Gen rồng của Lục Du không trọn vẹn nên có khát vọng cắn nuốt với Lục Ngôn.
Lục Ngôn bỗng thấy hơi mệt mỏi.
Cơ thể mềm đến chẳng còn chút sức nào.
Nơi này đúng là tiểu khu anh ở.
Lục Du mua một căn hộ ở gần đó.
Hắn lái xe vào gara, mở cửa sau.
Lục Ngôn bình tĩnh nhìn hắn, thái độ không hề dao động.
Hay nói là với tình trạng hiện giờ của mình, anh không cho ra nổi phản ứng nào quá mãnh liệt nữa.
Lục Du nói: “Em hủy hoại chút dịu dàng và tín nhiệm cuối cùng còn sót lại của anh, đúng không?”
Hắn nở nụ cười bệnh hoạn: “Cơ mà không sao.
Anh chỉ cần trông về em là đủ rồi.”
*
Đường Tầm An chờ bên cửa sổ, dõi mắt về phía cổng nhìn mãi.
3 giờ chiều, tuyết rơi.
Từng bông tuyết tung bay rơi xuống, màu trời dần chuyển đen, hắn vẫn không chờ được Lục Ngôn.
Hắn biến về hình người, lấy máy bàn trong nhà gọi vào số Lục Ngôn.
Không ai nghe máy.
Đường Tầm An lục lấy cuốn sổ danh bạ, tìm số điện thoại của phòng khám.
Lần này người nghe máy là Tiểu Giáp.
“Bác sĩ Lục vẫn chưa về nhà sao? Nửa tiếng trước cậu ấy đã rời phòng khám rồi.” Tiểu Giáp rất bất ngờ: “Hay là đi siêu thị?”
Đường Tầm An mở cửa đi ra ban công, bay thẳng tới nóc nhà.
Tuyết đáp xuống mái tóc của hắn, thế nhưng gương mặt ấy lại lạnh lẽo hơn cả gió tuyết: “Không phải.”
Hắn ngửi được…
Mùi máu của Lục Ngôn thoang thoảng trong không khí.
……
[Tác giả có lời muốn nói:
Lục Du: Hannibal thôi.
(*Hannibal Lector là một “bác sĩ” tâm thần lão luyện, nhưng lại là kẻ giết và ăn thịt người hàng loạt.)]
……
Lục Ngôn hôn mê trong một thời gian ngắn.
Khi anh mở mắt ra, thức tỉnh khỏi cơn mơ màng, cảm giác đau mới dần ùa tới.
Anh bị trói trên ghế.
Dây thừng bó chặt hai bàn tay về sau lưng.
Trước kia Lục Ngôn cũng buộc thịt ba chỉ để làm xá xíu kiểu này.
Anh luôn thích đóng hết cúc áo, giờ chiếc áo đã bị cởi ba cúc, lộ ra một khoảng xương quai xanh.
Cổ Lục Ngôn còn bị cắm một ống truyền dịch.
Máu đỏ tươi chảy theo ống nhựa vào thùng.
Cơ chế bảo vệ của thân thể giục ra một lớp vảy vàng kim li ti trên cổ anh.
Lục Du có vẻ rất đỗi say mê những chiếc vảy vàng kim này.
Hắn ghé sát lại, liếm chỗ vảy mọc ra bên cạnh vết thương.
Lục Ngôn nghe nói lò sát sinh sẽ rút máu heo trước khi giết nó, không thì thịt sẽ bị tanh, không ăn được.
Xem ra Lục Du cũng hiểu sâu về điều này.
Lục Ngôn rất muốn nói với hắn rằng hiện giờ đang là xã hội pháp trị, làm vậy dễ vào đồn công an như chơi.
Tiếc rằng miệng anh bị bịt lại, không nói nên lời.
Chẳng mấy chốc, máu đã tích được non nửa thùng.
Đổi thành người thường thì khả năng đã bất tỉnh từ lâu do mất quá nhiều máu rồi.
Càng ngày càng nhiều vảy mọc ra trên người Lục Ngôn.
Lục Du rút dao, lưỡi dao nâng cằm anh: “Khi còn nhỏ em màu vàng kim, lớn lên lại biến thành màu đỏ.
Người nuôi em lớn hết sức thất vọng, em cũng hết sức thất vọng.
Rồng Lớn Hoàng Kim là chủng tộc thưa thớt nhất trong tộc Rồng, đã đứt đoạn đời sau hơn một nghìn năm…”
Hồi đi học Lục Ngôn cũng từng nghe qua về chuyện này.
Trước khi chết già, Rồng Lớn Hoàng Kim cuối cùng đã gửi hết tài sản tích lũy qua nhiều kỷ nguyên của gia tộc vào Ngân hàng Vũ trụ.
Chỉ cần nghiệm chứng dòng máu là có thể thừa kế một lượng lớn di sản.
Trở thành nhà giàu số một trong một đêm không phải giấc mơ.
Dù không có di sản thì huyết thống Rồng Lớn Hoàng Kim cũng thuộc dạng siêu mạnh trong vô vàn chủng tộc thú nhân.
“Em đã nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân.
Dòng máu của em không thuần chủng đều vì anh, anh trai à.”
Dao nhỏ cắt rách làn da Lục Ngôn, khiến anh hơi đau.
“Trứng rồng bình thường chỉ nở ra một con rồng.
Phôi thai ban đầu chia tách vào kỳ trưởng thành, anh tách ra từ người em và mang theo một phần gen tộc Rồng.” Lục Du ngồi xổm xuống trước mặt anh, mỉm cười nói: “Em muốn lấy thứ thuộc về em.
Anh sẽ hiểu được, đúng không anh?”
Lục Ngôn không hiểu.
Dù sao xét theo y học hiện đại thì người ăn thịt heo không thể biến thành heo, rồng ăn người chắc cũng tương tự.
Máu bị rút đi không ngừng khiến tay chân Lục Ngôn lạnh dần.
Một đoạn móng tay như vuốt ưng mọc ra trên tay anh.
Chất lỏng chảy vào ống truyền dịch đã ánh lên sắc vàng kim, tựa mực đỏ lẫn bụi vàng.
Lục Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại, thả chậm nhịp thở, đầu cũng cúi thấp xuống.
Anh nghe thấy tiếng Lục Du mở túi, có lẽ hắn định thắt cổ chết anh trước.
Dây thừng thô ráp tròng qua cổ anh.
Lục Ngôn chợt vùng lên, đụng đầu vào cằm Lục Du.
Làm bác sĩ thú y, nhờ mang dòng máu tộc Rồng trong mình mà khi còn đi học, Lục Ngôn từng đạt được chiến tích tay không chế ngự sư hổ đang phát cuồng.
Anh lật tay tóm lấy chiếc ghế đằng sau quật về phía Lục Du, quét mắt qua con dao rơi trên mặt đất rồi nhanh chóng lăn một vòng quơ lấy nó, đâm thẳng vào Lục Du.
Lục Du ngâm lên một tiếng rồng, cơ thể tức khắc to ra, biến thành một con rồng màu đỏ cao đến sáu mét.
Không thể không công nhận rằng rồng đỏ này khá đẹp.
Tiếc rằng chủng tộc rồng đỏ là dòng lai của Rồng Lớn Hoàng Kim nên thường chỉ cao từ ba đến năm mét.
Lục Du cao được tới sáu mét đã coi như tư chất vượt bậc.
Theo luật pháp Tinh Tế.
ở hành tinh con người cư trú, cứ là thú nhân mạnh thì không được phép để lộ nguyên hình, từ nhân viên công vụ cơ quan phi bạo lực đến quân nhân quân đội Tinh Tế đang chấp hành nhiệm vụ.
Thú nhân như Rồng Thằn Lằn nằm gọn trong phạm vi thú nhân mạnh.
Sở dĩ đặt ra mệnh lệnh này là do sợ thú nhân có ưu thế gần như áp đảo về mặt sức bền cơ thể khi đối mặt với con người.
Thùng máu bị đánh đổ, Lục Ngôn nhìn thoáng qua lượng máu, cảm thấy mình thế này mà còn chưa chết thì đúng là phản khoa học.
Anh lùi tới góc tường.
Vận động mạnh khiến vết thương trên cổ Lục Ngôn rách ra, máu tràn lênh láng, muốn ngưng cũng không nổi.
Lục Ngôn bắt đầu có xu thế hóa rồng, tuy nhiên còn xa mới chạm tới ngưỡng biến thành rồng.
Anh nhìn rồng đỏ bước từng bước về phía mình, hướng tầm mắt tuần tra quanh tầng hầm, nghĩ phương pháp phá giải cục diện này.
Đáp án là… không có đáp án.
Với tình trạng của bản thân bây giờ, anh quả thực không giải quyết nổi Lục Du.
“Anh khiến em rất bất ngờ.” Lục Du nói.
Hắn vươn móng vuốt nắm chặt Lục Ngôn trong tay mình.
Cảm giác này đau hơn bị dây thừng trói nhiều.
Bỗng nhiên, mặt đất rung rung.
Một rồng đen lớn phá tường chui vào, cắn một phát vào cổ rồng đỏ.
Chỉ riêng cơ thể Lục Du đã sắp chất