Chuyển ngữ: Trầm Yên
...................................................!
Lục Ngôn gọi điện thoại cho Lý Thụy.
Không trả lời.
Gọi lại lần nữa, điện thoại đối phương không có điện, tự động tắt máy.
Nhắn tin trên WeChat cũng không người đáp lại.
Tuy rằng Lục Ngôn và bác sĩ Lý cùng công tác trong một bệnh viện, nhưng mối quan hệ giữa hai người cũng không tốt đến mức trao đổi địa chỉ gia đình.
Lâm Tư Nam rời khỏi không lâu thì chi phí bồi thường của ca phẫu thuật lần trước được gửi tới, chuyển thẳng vào trong thẻ, trừ đi thuế xong còn sáu chữ số.
Lục Ngôn công tác ở bệnh viện nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhận được tiền thưởng phong phú như vậy.
Bởi vì tạm thời không cần đi làm nên anh không đến bệnh viện.
Thông thường mà nói, sau khi kiếm được một khoản, mọi người sẽ hay dùng phương thức mua sắm để tự khao bản thân mình.
Anh tự hỏi một lát, quyết định xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà dọn sạch nước lọc và mì ăn liền.
Trong cửa hàng tiện lợi, bảo vệ canh cửa đang rung đùi đắc ý nghe tin tức.
"10 giờ sáng hôm nay, cảnh sát thành phố chúng ta đã phát hiện một tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn tại công viên Khúc Giang.
Tội phạm truy nã có ý đồ bắt cóc con tin, đã bị hạ gục tại chỗ."
Lục Ngôn nhớ tới câu cuối cùng Lý Thụy nói qua điện thoại hôm nay.
Khi đó anh vội ra mở cửa, chưa nghe xong đã cúp máy.
Đối phương nói đang ở một nơi bắt đầu bằng chữ "Khúc."
Hiện giờ xem ra chính là công viên Khúc Giang.
Lục Ngôn cúi đầu tìm kiếm tin tức liên quan.
Tiếc rằng không nhà truyền thông nào nói rõ được thông tin về người bị tình nghi.
Có vẻ đây là bản thảo cấp trên cung cấp nên các bài báo đều na ná như nhau.
Cuối cùng anh chỉ tìm thấy một tấm ảnh chụp mờ mờ.
Một người mặc áo khoác gió màu đen ngã trên mặt đất.
Chiếc áo gió kia Lục Ngôn đã từng thấy Lý Thụy mặc.
Anh ta nói đó là đồ hãng Canada Goose bạn gái mua cho.
Bác sĩ Lý rất thích nó, khoe với cả phòng mấy ngày liền.
Sự lo lắng dần lan rộng nơi đáy lòng Lục Ngôn.
Anh lái xe tới trung tâm mua sắm lớn gần đó, bắt đầu điên cuồng mua sắm.
Người trong trung tâm hình như cũng không ngờ lại có khách hàng dạo siêu thị như lượn kho hàng buôn sỉ thế này, lập tức sắp xếp một chiếc xe tải vận chuyển đồ về giúp Lục Ngôn.
Đồ ăn, thuốc men, nước khoáng, bếp gas mini,...!
Những thứ anh mua khả năng phải chất đầy hai gian phòng khách.
Cũng may Lục Ngôn ở một mình, chứ không thật đúng là chất không đủ.
"Này người anh em, cậu mua nhiều thế làm gì? Đống này dùng mấy năm cũng không hết đâu." Anh trai hỗ trợ khuân vác và giao hàng cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Lục Ngôn không phải người ưa giải thích, chỉ trả về câu: "Kinh doanh nhỏ."
Anh trai giao hàng: "......"
Khó mà hiểu nổi.
*
Buổi tối hôm đó, Lục Ngôn mở TV như thường lệ, vừa nghe tin tức buổi tối vừa chuẩn bị nấu cơm.
"Nguyên nhân ô nhiễm ở thành phố H đã được kiểm soát, sắp hủy bỏ trạng thái khẩn cấp, khôi phục giao thông..."
Nói một lúc, vẻ mặt nữ MC chợt thay đổi: "Hiện tại chúng tôi sẽ phát đi một thông điệp khẩn cấp."
"Trong thành phố của chúng ta xuất hiện bệnh ô nhiễm không rõ nguyên nhân, tạm dừng tất cả hoạt động.
Mong người dân chủ động cách ly tại nhà, không nên ra ngoài thời gian này.
Tạm thời phong tỏa toàn bộ thành phố K!"
Giống như Lục Ngôn, mấy triệu người sống tại thành phố K cũng đồng thời nhận được tin tức này.
Không khí thành phố K rơi vào khủng hoảng, bị bao phủ bởi một mảng u ám.
Tại nhóm các chủ sở hữu căn hộ, tiếng thông báo không ngừng vang lên.
"Tình hình là sao? Bệnh ô nhiễm?"
"Sao ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có? Quá đột ngột rồi!"
"Ngày mai tôi còn phải đi công tác nữa mà!"
Với đại đa số người mà nói, bệnh ô nhiễm chỉ là một loại ôn dịch xuất hiện ở nước ngoài.
Ban đầu mọi người còn thấy hơi sợ hãi.
Dù sao thì chẳng ai muốn biến thành quái vật cả.
Nhưng hai, ba năm gần đây ngày nào cũng đưa tin về bệnh ô nhiễm, nên mọi người đã dần dần ý thức được rằng loại bệnh này vô phương cứu chữa.
Ngược lại còn cảm thấy bớt sợ hãi.
Chẳng qua bọn họ chưa từng nghĩ đến một ngày bệnh ô nhiễm sẽ xuất hiện ngay bên cạnh mình.
Trong nhóm cộng đồng của tiểu khu, quản lý bất động sản bày tỏ thái độ: "Các chủ sở hữu xin hãy yên tâm.
Chúng tôi đã nhận được thông báo.
Tuy rằng không thể ra khỏi cửa, nhưng quản lý bất động sản vẫn sẽ phục vụ các chủ sở hữu.
Có thể yêu cầu mua sắm nhu yếu phẩm sinh hoạt, cũng có thể viết danh sách giao cho tôi.
Chúng ta nhất định có thể đoàn kết vượt qua cửa ải khó khăn!"
Trong nhóm đồng nghiệp của Lục Ngôn, các bác sĩ cũng không ngừng bàn tán về bệnh ô nhiễm lần này.
"Bệnh ô nhiễm không thuộc hệ thống chữa bệnh truyền thống.
Bác sĩ chúng ta liệu có bị trưng dụng không?"
"Haiz, tôi có một người bệnh sắp làm phẫu thuật cắt bỏ u.
Hiện giờ không thể ra khỏi cửa, cũng không thể đến bệnh viện.
Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Vì sao ngay cả bác sĩ cũng phải ở nhà cách ly?!"
Tuy rằng bệnh ô nhiễm thường được đưa tin, nhưng vẫn có bác sĩ cảm thấy tò mò về nó.
Nhưng...!vì nguyên nhân nghề nghiệp nên bọn họ chỉ biết nhiều hơn người bình thường một chút mà thôi.
Ít thất thì cách xử lý bệnh ô nhiễm đã không thuộc về phạm trù y học.
Loại bệnh ô nhiễm có thể làm đảo điên thế giới này trong nhận thức của nhiều người cùng lắm chỉ như bệnh cảm cúm hoặc HIV, là loại bệnh truyền nhiễm hơi phức tạp.
Ban đầu viện nghiên cứu cũng cho là vậy.
Mọi người đều lạc quan tin tưởng nhân loại sẽ phá giải được bệnh ô nhiễm như phá giải bệnh đậu mùa.
Chỉ mình Lục Ngôn khi xem xong tin tức sắc mặt lập tức trở nên nặng nề.
Anh nhớ tới trứng cá trong ca phẫu thuật hôm qua.
Lâm Tư Nam nói sẽ không bị ô nhiễm lần thứ hai, nhưng Lý Thụy lại bắt đầu nhiễu sóng.
Sáng nay anh gọi cho chủ nhiệm Hồ.
Chủ nhiệm nói với anh rằng mình đã lên máy bay về quê.
Triệu chứng bị ô nhiễm không xuất hiện ở chủ nhiệm.
Trong lúc phẫu thuật, chỉ có Lý Thụy tiếp xúc với trứng cá bị vỡ.
Dịch cơ thể...!truyền nhiễm sao?
*
Lần phong tỏa này khắc nghiệt lạ thường.
Sáng hôm sau, Lục Ngôn đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài như thường lệ.
Cửa sổ phòng ngủ của anh đối diện với cổng lớn tiểu khu, tầm nhìn rất tốt.
Một chiếc xe quân dụng võ trang đầy đủ dừng tại cổng lớn, sau đó vài sĩ quan cầm súng trên tay bước xuống.
Không biết bao nhiêu người từ khắp mọi nơi được điều tới thành phố K để xử lý sự kiện xảy ra đột ngột này.
Không chỉ cổng lớn tiểu khu bị phong tỏa kín, ngay cả cửa đơn cũng bị khóa.
Hàng ngày chỉ vào thời điểm đưa đồ ăn mới có thể mở ra một lát.
Không ít hộ gia đình hoảng hốt lo sợ, nhưng lại không thể làm gì.
Đêm sau ngày phong tỏa thành phố, Lục Ngôn đang ngủ thì chợt nghe thấy một tiếng súng vang từ đằng xa.
Trong tiểu khu vang lên tiếng "rè rè rè của xe đạp điện dừng lại.
Lục Ngôn rời giường, cẩn thận kéo một góc rèm sang, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, anh thấy người ta nâng một khối kim loại hình vuông quen thuộc từ trong tiểu khu ra ngoài.
Người bệnh lần trước được đưa tới bệnh viện lúc trước cũng nằm trong khoang kim loại này.
Sáng hôm sau, nhóm chủ sở hữu không ngăn được mà nhắc tới chuyện này.
Quản lý bất động sản lập tức đứng ra giải thích: "Tôi đã hỏi rồi, đêm qua có kẻ trộm đột nhập vào.
Sau đó dưới tình huống cấp bách, binh lính canh gác nổ súng cảnh báo.
Không sao, tên trộm đã bị đưa tới đồn cảnh sát."
Lục Ngôn xem xong liền buông điện thoại xuống.
Anh chuẩn bị rửa quả táo làm bữa sáng, ép xuống kinh sợ.
Ngay lúc tay Lục Ngôn chuẩn bị đụng vào vòi nước, hệ thống chợt vang lên tích một tiếng.
[ Tôi khuyên cậu hôm nay tốt nhất đừng dùng nước máy.
]
[ Cậu biết không? Dưới trạng thái chưa ký sinh, trứng cá ký sinh ghê tởm kia ở dạng trong suốt.
]