Chuyển ngữ: Trầm Yên
..........................................................!
Thành phố P là tỉnh lỵ, mấy năm nay phát triển khá tốt.
Sau khi trải qua một tuần huấn luyện căng thẳng, cuối cùng Lục Ngôn cũng bước chân tới mảnh đất này một lần nữa.
Không biết có phải vì nguyên nhân bệnh ô nhiễm hay không mà thực vật ở đây phát triển mạnh và tươi tốt vượt mức bình thường.
Có thể thấy từng đóa hoa lớn ngát hương ven đường.
Người phụ trách tiếp đón của trung tâm phòng chống lần này là người Lục Ngôn quen biết - cán bộ nữ anh gặp khi hạ cánh khẩn cấp xuống thành phố P kia.
Trông bà có vẻ tiều tụy hơn nhiều so với lần gặp trước, quầng thâm mắt đậm đến ghê người: "Chân thành cảm ơn bộ Hành Động Đặc Biệt đã chọn thành phố P làm chặng cuối khảo sát diễn tập.
Hai vị Thiên Khải Giả cấp A của thành phố chúng tôi cũng đồng ý hỗ trợ giám thị.
Nếu xảy ra tình huống bất thường sẽ tiến vào trường thi cứu người bất cứ lúc nào."
"Thật không dám giấu giếm, gần đây thành phố P có quá nhiều biến động.
Mặc dù toàn bộ khu vực vườn cây đã bị phong tỏa nhưng số lượng người nhiễu sóng trong thành phố vẫn vững bước tăng mạnh.
Kể cả cùng với đó là số Thiên Khải Giả mới thức tỉnh tăng lên, song tóm lại người thường vẫn bị thương vong nặng nề."
Nhân viên công tác tới phát tài liệu cho từng người.
Trong khoảng thời gian trống ngắn ngủi khi phát tài liệu, người phụ trách ấy vậy mà lại dựa vào tường ngủ mất.
"Xin lỗi, gần đây cường độ công việc lớn quá." Người phụ trách giải thích: "Khu vực vườn cây được chia thành bên ngoài và bên trong.
Bên ngoài chủ yếu là bào tử virus khuếch tán.
Bị bào tử cảm nhiễm có thể hình thành ký sinh.
Loại ký sinh này không hiệu quả với Thiên Khải Giả có giá trị ngưỡng linh lực vượt qua 100."
"Trong các sinh vật bị cảm nhiễm nhiễu sóng, ngoại trừ người nấm, người cây được đưa tới lúc trước thì chiếm phần đông thật ra vẫn là những loài chim nhỏ và côn trùng." Người phụ trách nghiêm túc nói: "Phạm vi cụm nấm khoảng 120 héc-ta.
Tiếp tục đi sâu vào chính là khu ô nhiễm màu cam - Vườn Lạc Xuyên.
Nhân viên công tác đã dùng bút đánh dấu màu cam khoanh vùng bên cạnh vườn."
"Lạc Xuyên lần này phải làm ơn các vị rồi." Nói xong, người phụ trách cúi sâu đầu.
Trên cổ áo bà còn gài một đóa hoa nhỏ màu trắng.
Nghe nói cả cha, chồng và con gái của bà đều thức tỉnh thành Thiên Khải Giả, nhưng trong quá trình giải quyết bệnh ô nhiễm ở thành phố P, bọn họ đã lần lượt hy sinh.
Mỗi học viên mặc một bộ quần áo phòng hộ chất liệu đặc biệt do trung tâm nghiên cứu ra, đeo trên lưng bình thuốc sâu nặng tới 20kg.
Hình ảnh này dễ khiến người ta liên tưởng tới công nhân làm vườn.
60 học viên được chia thành 20 đội, về cơ bản mỗi đội sẽ có 2 Thiên Khải Giả hệ Chiến Đấu và 1 Thiên Khải Giả hệ khác.
Đội của Lục Ngôn đều là những người đã quen lâu.
Thiết Quyền và Trần An Chi là đồng đội của Lục Ngôn.
Thiết Quyền tên Đoan Chính - một tay đấm ở chợ đen ngầm trước khi thức tỉnh.
Trần An Chi mỉm cười nói: "Không ngờ lần này chúng ta lại thành đồng đội nha Lục Ngôn."
Thiết Quyền tràn đầy hăng hái: "Khu vực phun thuốc trừ sâu tổng kết của tôi chắc chắn sẽ rộng hơn cậu cho mà xem!!"
Lục Ngôn không muốn trò chuyện lắm.
Thời tiết tháng sáu đã bắt đầu hơi nóng, kết hợp với bộ đồ phòng hộ cách ly ngột ngạt trên người, tạo cảm giác hệt như đang tắm sauna.
Mặc dù các trợ giảng đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng đợt diễn tập cuối cùng này không so kết quả, nhưng để thúc đẩy sự tích cực của các học viên, bọn họ vẫn trang bị cho mỗi người một chiếc máy đo tích phân.
Mỗi khi giết chết một vật ô nhiễm bất kỳ sẽ đạt được số tích phân tương ứng.
Có lẽ vì sự hiện diện của Vườn Lạc Xuyên nên thực vật trong khu ô nhiễm này vô cùng tươi tốt, nhánh cây chui ra từ tòa nhà lớn bỏ hoang, từ đường cái đã nứt vỡ, từ ống dẫn nước ngầm,...!sinh sôi phát triển vô hạn, rễ cành đan xen, rối ren khó gỡ.
Tổ nhỏ của Lục Ngôn có lực chiến nhỉnh hơn, bởi vậy bọn họ được sắp xếp phun thuốc ở khu tương đối sâu bên trong, tới tận một rừng rậm.
Tiểu đội 3 người của Lục Ngôn đáp xuống từ máy bay trực thăng, giẫm chân lên cụm nấm trên mặt đất.
[ Hôm nay chúng ta tới vườn cây giám định vật ô nhiễm đứng đầu mạch lưới một chút.
]
[ Thứ nấm trắng dưới chân cậu được gọi là Nấm Tán Trắng, mọc lên khắp nơi sau cơn mưa, giá trị ô nhiễm bằng 5.
Trước khi ô nhiễm có thể ăn được, hiện tại chắc hẳn nó chính là phân thân của vật ô nhiễm nào đó.
]
[ Dĩ nhiên, do có rất nhiều người giẫm tới giẫm lui trên người nó hàng ngày nên tạm thời nó sẽ không tỉnh lại.
]
[ Nói thật này, tôi quan sát qua rồi.
Nhiệt liệt đề cử cậu rời khỏi bộ Hành Động Đặc Biệt ngay và luôn, may ra còn kịp.
]
"Vì sao?"
[ Nơi này không chỉ có một thể tiến hóa hoàn mỹ thôi đâu.
] Hệ thống nói sơ qua: [ Hơn nữa tôi còn cảm nhận được một hơi thở rất đáng ghét.
Nó đang bị nhốt ở đảo quốc kia, theo lý không thể ra được mới đúng.
]
Lục Ngôn luôn am hiểu cách lần theo dấu vết.
Anh nhớ tới tài liệu về ca bệnh ô nhiễm cấp S "Thần Quốc" từng đọc lúc mới gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt.
Bình thường luôn có rất ít thông tin về vật ô nhiễm cấp S, nhưng phạm vi lan ra của "Thần Quốc" quá rộng, hơn nữa tại khắp nơi trên thế giới vẫn còn sót lại những người sống sót nên thông tin về nó thậm chí còn tỉ mỉ chi tiết hơn cả một số ca bệnh cấp A.
Thần Quốc, sản vật của vật ô nhiễm cấp S - Thánh Thần.
Bởi vì bệnh ô nhiễm bắt nguồn từ biển, thành ra ô nhiễm tại một phần nhỏ đảo quốc có vẻ nghiêm trọng vượt mức bình thường.
Đối với người thường mà nói, đây không thể nghi ngờ chính là ác mộng.
Dưới hoàn cảnh này, có một nhóm người đã từ bỏ thuyết vô thần, bắt đầu tôn sùng tín ngưỡng "Cực Lạc Giáo".
Các giáo đồ tin rằng Thánh Thần là thần linh chưởng quản cực lạc và vĩnh sinh, toàn bộ thế giới chẳng qua chỉ là cảnh trong mơ của Thánh Thần.
Người coi nó là tín ngưỡng ngày càng nhiều thì nó sẽ càng lớn mạnh.
Thánh Thần không ngừng tiến hóa, từ một vật ô nhiễm cấp thấp ban đầu, tới khi đảo quốc đó xin sự giúp đỡ từ bên ngoài thì nó đã trở thành tín ngưỡng duy nhất của đảo nhỏ rồi.
Vô số người chết trong giấc mơ, trở thành chất dinh dưỡng của Thánh Thần.
Loại vật ô nhiễm này không chỉ giết người trong vô hình mà còn có thể nhập vào tín đồ bất cứ lúc nào.
Không quan trọng tín đồ là Thiên Khải Giả hay người thường, chỉ cần thành công là có thể lập tức đạt được một phần lực lượng của chân thân Thánh Thần.
Tới giờ vẫn chưa một ai thấy được chân thân Thánh Thần rốt cuộc là thứ gì.
Có người nói nó nằm ở một vùng hỗn độn tại sâu thẳm cảnh trong mơ.
Cuối cùng, các ban ngành liên quan chỉ đành từ bỏ đảo quốc kia.
Đảo nhỏ triệu dân, chưa tới chục nghìn người sống sót thoát khỏi.
......!
......!
Lục Ngôn cảm giác trên mặt ươn ướt.
Anh sờ lên, lại sờ ra một tay dính máu.
Thất khiếu chảy máu, mặc dù vết thương không nghiêm trọng lắm, song mùi máu tươi thoang thoảng vẫn khuếch tán trong vườn cây.
Rất nhiều động thực vật ngủ say đều chậm rãi mở bừng mắt.
Tiếng côn trùng vỗ cánh vang lên từ rừng sâu yên tĩnh.
[ Aiz...!Ai có thể nhìn trộm thần linh mà không phải trả giá đắt cơ chứ, tuyển thủ số 66 không thể, số 6 cũng thế.
] Tiếng hệ thống rõ là thẹn quá hóa giận: [ Đáng ghét chưa.
Giá trị ngưỡng linh lực của cậu mà nhiều hơn bảy tám nghìn nữa thì tôi cũng không đến mức bị đồ chó này làm bị thương.
]
Sự khác thường của anh khiến Trần An Chi chú ý.
Trần An Chi đang phun thuốc sâu quay đầu lại, tỏ ra lo lắng: "Sao cậu lại chảy máu thế Lục