Chuyển ngữ: Trầm Yên
.......................................................!
Người ta hay nói không có mua bán ắt không có giết hại.
Nhưng sau khi cân nhắc các loại nhân tố, cuối cùng Lục Ngôn vẫn tiêu tiền mua vé vào Hội Sở Người Cá, đồng thời đánh dấu chủ nhà thành một phần tử đáng ngờ.
Đây cũng là đặc quyền của nhân viên công tác thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt, khi cảm thấy người tiếp xúc với mình có khả năng bị ô nhiễm thì có thể đánh ký hiệu lên hệ thống truyền, sau đó nhân viên công tác chuyên môn sẽ tự tới điều tra.
Thành phố S là một đô thị lớn vàng son trụy lạc, sở hữu thị trường chứng khoán đầu tiên trên thế giới, sáng lập ra vô số huyền thoại phất lên trong một đêm, dĩ nhiên cũng sẽ có vô số địa điểm tiêu phí vung tiền như rác.
Chỉ cần tiêu tiền là có thể hưởng thụ mọi thứ tại đây.
Do vậy việc mọc lên một "Hội Sở Người Cá" chuyên dành cho nhân loại ngắm nghía thưởng thức vật ô nhiễm dường như cũng không quá khó hiểu.
Lục Ngôn lấy được một tấm vé tàu.
Theo cách nói của chủ nhà, Hội Sở Người Cá là một hòn đảo ở gần thành phố S, mở cửa nửa tháng mỗi tháng.
Vào 7 giờ sáng ngày 15 hàng thàng, các vị khách sẽ nhất trí cầm vé lên thuyền đi trước.
Trong Hội Sở Người Cá, ăn ở đều miễn phí, chẳng qua muốn trải nghiệm một số hạng mục đặc biệt thì phải chi tiền.
Bởi Hội Sở Người Cá thuộc khu hành chính đặc biệt Ao Nang nên chủ nhà còn nhắc riêng Lục Ngôn mang theo giấy thông hành.
3 ngày trước ngày 15, Lục Ngôn dự định xử lý bằng xong vấn đề sang tên cho cháu trai chủ nhiệm Hồ.
Mặc dù chuyển hộ khẩu cho đứa trẻ không có quan hệ huyết thống với mình hơi phiền phức, song Lục Ngôn cảm thấy chắc chắn trung tâm phòng chống sẽ có biện pháp.
Chỉ là sau khi tìm hiểu thông tin, Đỗ Vi Vi lại ngẩn ngơ nói với anh: "Thưa ngài Lục, theo thông tin tôi đọc được thì cả vợ, con trai, con dâu và cháu trai của bác sĩ Hồ đều đã qua đời do một tai nạn giao thông vào 6 năm trước rồi."
Lục Ngôn ngạc nhiên, bình thường chủ nhiệm Hồ luôn vui cười ha ha, mặt mũi hiền lành.
Những khi làm phẫu thuật hay trò chuyện với bạn bè, ông đều rất thích kể về người nhà của mình.
Trong ấn tượng của anh, gia đình chủ nhiệm Hồ hạnh phúc mỹ mãn.
Đó là điều Lục Ngôn không hâm mộ, nhưng chúc phúc.
Mỗi lần chủ nhiệm Hồ nhắc đến chuyện này, các bác sĩ khác tại phòng phẫu thuật đều cười phụ họa theo.
Đỗ Vi Vi thở dài, nói: "Sau khi thức tỉnh, trạng thái tinh thần của chủ nhiệm Hồ xuất hiện chút khác thường, có điều trải qua sự phân tích đánh giá của chuyên gia, họ cho rằng sự khác thường này không đủ tính công kích và nguy hiểm, vậy nên vẫn đồng ý cho ông ấy gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt.
Tinh thần của rất nhiều Thiên Khải Giả không ổn định, đây không phải lời nói đùa.
Thuốc trấn định và thuốc đặc hiệu đều là thứ mà phần lớn Thiên Khải Giả luôn mang theo bên người.
Bao gồm cả Lục Ngôn lạnh nhạt bình tĩnh cũng không thể tránh khỏi việc phải ăn vài viên kẹo bạc hà trong quá trình làm việc.
Lục Ngôn im lặng một lúc lâu, mới nói: "Được, tôi biết rồi."
*
Sáng ngày 15, Lục Ngôn xách theo va li hành lý nhỏ, tới cảng biển đúng giờ hẹn.
Anh từng cân nhắc xem có nên nói cho bộ Hành Động Đặc Biệt hoặc trung tâm phòng chống hay không, nhưng hiện tại có vẻ việc xử lý vật ô nhiễm vẫn thuộc về vùng xám.
Về phần rốt cuộc vật ô nhiễm có quyền con người hay không...!thì hiển nhiên là không.
Thành ra Lục Ngôn chỉ báo cáo sơ qua, sau đó một mình lên đường.
Anh đổi sang một chiếc điện thoại đã qua nhiều lần cải tiến, độc quyền của bộ Hành Động Đặc Biệt.
Loại điện thoại này có tính năng thông minh kiểm đo giá trị ô nhiễm ở khu vực lân cận, kết hợp với giám sát giá trị bệnh biến của bản thân thông qua Bluetooth, tự động điều hướng, định vị, chăm sóc khách hàng, tiện lợi hơn hẳn đồng hồ lúc trước.
Có điều hơi đắt, tốn của anh tận 200 điểm cống hiến.
Sáng sớm tinh mơ, du thuyền xa hoa neo đậu tại bến, trên cabin treo một tấm biển neon hình người cá.
Đúng 7 giờ, du thuyền mở cửa nhiều lối vào.
Điều khiến Lục Ngôn ngạc nhiên chính là số lượng hành khách trên du thuyền này không hề ít.
Mấy trăm người, có nam có nữ, có già có trẻ.
Xem từ trang phục thì tất cả đều là những người tầng trên, hoàn cảnh gia đình khá giả.
Bọn họ đều mang theo không ít thì nhiều những món hàng sang trọng, có phái nữ còn mặc lễ phục tiệc tối, lộ ra sự gia giáo và giàu có từ trong xương cốt.
Điều này khiến cho Lục Ngôn mặc như sinh viên trông có vẻ không ăn khớp.
Sau khi nghiệm chứng tính thật giả của vé tàu, Lục Ngôn không cần xuất trình thêm bất kỳ giấy chứng nhận nào khác, cứ thế bước lên du thuyền.
Vì không phải qua đêm trên thuyền nên du thuyền này không chuẩn bị phòng cho khách.
Dọc theo các tầng đều là nhà ăn và khu vui chơi giải trí, miễn phí cho du khách.
Khó trách một tấm vé tàu được bán với giá lên đến 1 triệu*(~3 tỷ rưỡi) mà còn thường xuyên rơi vào tình trạng cung không đủ cầu trên thị trường.
"Chắc Hội Sở Người Cá này kiếm được nhiều tiền lắm." Lục Ngôn nói với hệ thống.
Chứ không cũng sẽ chẳng tốn nhiều tiền sắp xếp du thuyền như vậy.
Lục Ngôn đi thẳng một đường, thậm chí thấy được cả sân golf và sân bay.
Hệ thống: [ Phải là siêu nhiều tiền, sản nghiệp đen liên quan đằng sau dài dằng dặc.
Dù gì tại thời điểm trật tự xã hội vẫn chưa vỡ nát hoàn toàn này thì tiền vẫn đặc biệt hữu ích.
]
[ À đấy, quên chưa nhắc cậu.
Nhân viên an ninh của Hội Sở Người Cá đều là Thiên Khải Giả cả đó.
]
Không phải toàn bộ các Thiên Khải Giả đều gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt.
Một số người thích tự do, không muốn gia nhập, nhưng lại sẵn lòng chấp nhận giám thị, điển hình như Chu Khải Minh.
Một số người khác lại chỉ đơn giản vì có tiền án tiền sự, hoặc trạng thái tinh thần cực kỳ bất ổn nên không cách nào qua xét duyệt.
Luôn có một số người sau khi bất ngờ nắm giữ lực lượng siêu việt thì sẽ đồng thời muốn đạt được đặc quyền áp đảo phía trên pháp luật.
Ví dụ như người thức tỉnh thiên phú Thôi Miên, đi thôi miên dân buôn