Chuyển ngữ: Trầm Yên
.............................................!
Tuy rằng trong nhà đã rất sạch sẽ, xương cốt của người ếch xanh cũng được xử lý xong ở vại dưa muối, nhưng bởi vì thật sự không còn chuyện gì làm, Lục Ngôn lại bắt đầu quét tước vệ sinh.
Hệ thống thở ngắn than dài bên tai anh: [ Mẹ nhà cậu.
Vì sao? Vì sao cậu cứ phải đổ thịt ếch xanh xay nhuyễn xuống cống thoát nước? Cậu biết hiện giờ muốn tìm thịt tươi sống khó đến mức nào không? Bại gia tử.
]
Vì vậy, có thể thấy thịt ếch xanh thật sự rất ngon, hoặc là hệ thống rất muốn Lục Ngôn ăn hết, nếu không cũng sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.
Lục Ngôn cười lạnh: "Ờ."
Lúc quét dọn đến kệ TV, anh vô tình hất đổ chậu hoa trên tủ.
Sau khi phong tỏa toàn bộ thành phố, Lục Ngôn đã nhổ những bông hoa xinh xắn mềm mại trong chậu, đổi thành rau hẹ tiện lợi ngon lành.
Hiện giờ đã qua hơn nửa tháng, rau hẹ mới mọc vụ đầu, anh còn đang tính trưa nay cắt ra xào trứng.
Không ngờ chậu hoa lại tự mình hành động trước.
Chiếc chậu đất sét vỡ nát đầy sàn nhà.
Trứng cá chôn dưới đất kia lăn ra, vừa vặn lăn tới bên chân Lục Ngôn.
Ánh vàng rực rỡ, có thể nhìn thấy thấp thoáng cá non màu trắng.
Trứng cá vua đã bị chôn trong đất hơn mười ngày, bởi vì thiếu nước mà hơi héo rút lại.
Cũng may bản thân nó có tố chất không tầm thường.
Đổi thành trứng cá khác tương tự, chỉ sợ xuống mồ xong ngày hôm sau đã tiêu đời.
Lục Ngôn dùng nhíp cẩn thận kẹp trứng cá lên, đặt vào chiếc ly không có nước.
Vẻ mặt của anh hơi ngẩn ngơ.
"Hệ thống.
Ta nhớ rõ mi đã nói với ta, sau khi nở ra, cá vua có thể cắn nuốt trứng cá của cá ký sinh khác."
[ Lấy độc trị độc sao? Đây quả đúng là một biện pháp chữa bệnh.
]
"Làm như thế nào?"
[ Ô nhiễm là một loại tiến hóa.
Con đường thăng cấp duy nhất của Thiên Khải Giả...!chính là không ngừng dung hợp vật ô nhiễm.
]
[ Nhưng trong quá trình dung hợp sẽ không thể tránh khỏi việc độ bệnh biến của bản thân tăng cao.
Hơn nữa không phải tất cả các vật ô nhiễm đều có thể dung hợp với cơ thể người.
]
[ Ha, lại nói tiếp, chiến lực mạnh nhất bây giờ của nhân loại các cậu chính là kết quả tác dụng của sự liên kết giữa khoa học kỹ thuật và bệnh ô nhiễm.
Độ bệnh biến của người kia đã cao tới 95 mà vẫn như con la không biết mỏi mệt cứu hỏa khắp nơi, chậc.
Cậu ta biết bản thân mình rất nguy hiểm, người phụ trách cũng biết cậu ta rất nguy hiểm.
Nhưng có biện pháp nào đâu? Vẫn cần nguy hiểm đi giải quyết nguy hiểm.
] Giọng điệu của hệ thống tràn đầy mỉa mai.
[ Tôi có thể dạy cậu cách dung hợp với trứng cá vua.
Làm thiên phú của cậu, hệ thống nhỏ này nào có ý xấu gì được chứ.
]
[ Nhưng tôi cần phải cảnh báo cậu trước, miễn cho bị khiếu nại vì bị lừa gạt.
Dung hợp vật ô nhiễm là một quá trình không thể đảo ngược, dù giữa đường hối hận cũng không thể nào ngưng hẳn.
Hơn nữa chưa chắc đã thành công 100%.
Tóm lại chỉ cần không chết đều sẽ tính là thành công.
]
Lục Ngôn: "Mi đã nói với ta rất nhiều lần rằng phương thức tiến hóa của loại bệnh này, hoặc nói là loại sinh vật này sẽ bùng nổ tại khắp các nơi trên thế giới.
Thành phố K chỉ là bắt đầu, không phải kết thúc."
"Nếu phần lớn các khu vực trên thế giới đều bị ô nhiễm thì ta cũng không thể nào chỉ lo cho thân mình.
Các trị số của thân thể vật ô nhiễm đều vượt xa nhân loại bình thường, người thường hoàn toàn không đủ khả năng đánh trả."
Anh cần sức mạnh.
Bằng không chính là chờ chết.
Huống hồ nếu gọi loại bệnh ô nhiễm này là tiến hóa.
Vậy giống loài bị đào thải kia vào một ngày nào đó sẽ mai một trong lịch sử, trở thành di tích khảo cổ.
"Huống hồ ta là bác sĩ, cứu sống chữa thương là thiên chức của ta."
Từ thuở còn trong bụng mẹ tới giờ, Lục Ngôn chưa từng nói ra lời này.
So với phân tích, anh càng giống đang thuyết phục chính mình hơn.
"Nói đi, nên làm như thế nào?"
*
Lục Ngôn lấy dao phẫu thuật đã dùng rất nhiều lần, nhưng do anh vốn không có khuynh hướng tự hại nên đây vẫn là lần đầu tiên cầm dao cắt chính mình.
Anh nhớ mang máng lúc trước khi giả vờ ngủ ở bệnh viện tâm thần, từng nghe thấy bác sĩ chủ trị tán gẫu với y tá, nói rằng nhân cách chủ của anh hoàn toàn bình thường, chỉ là không cách nào tiếp thu cảm xúc trái chiều.
Những cảm xúc trái chiều đó sẽ bị nhân cách thứ hai phân liệt ra hấp thu.
Thông thường mà nói, gánh vác quá nhiều năng lượng thì cần phải bộc phát ra.
Có người đối nội, tự làm tổn thương chính mình; có người lại đối ngoại, lựa chọn công kích thế giới.
Thật không may, nhân cách phân liệt của Lục Ngôn thuộc loại thứ hai.
Vì vậy anh chính là một trong số ít những bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU của bệnh viện tâm thần không làm ra hành động tổn thương bản thân.
Dựa theo cách nói của hệ thống, anh cần phải cắt mạch máu của mình ra, nhét trứng cá vào cho nó nở.
Đại khái khoảng 1 đến 3 ngày có thể biết kết quả.
Còn vì sao không nuốt vào...!Lục Ngôn từng giải phẫu một người đã nuốt phải trứng cá.
Xét theo ba phương diện: Tiện tiến hành, dễ quan sát và dễ trị liệu; Lục Ngôn lựa chọn dùng cánh tay làm môi trường thích hợp ấp nở trứng.
Tiêu độc, gây tê tay, cầm lấy dao, bắt đầu phẫu thuật.
Lục Ngôn không cắt động mạch nên lượng máu tràn ra không máu me tới mức lan tới trần nhà, chiều sâu cũng vừa phải.
Sau khi dị vật tiến vào sẽ gây ra tắc mạch máu, nếu nghiêm trọng sẽ dẫn tới tê liệt.
Xem đường kính của trứng cá này thì phá hỏng động mạch chủ cũng không thành vấn đề.
Lục Ngôn nhét trứng cá vàng kim vào, sau đó khâu lại.
Toàn bộ quá trình kéo dài không quá 3 phút.
Thực hiện xong ca tiểu phẫu này đã là 11 giờ trưa.
Sắp đến giờ ăn trưa.
Lục Ngôn bắt đầu nấu cơm, xào trứng với rau hẹ, hâm nóng canh sườn hầm bắp còn thừa hôm qua.
*Trứng xào rau hẹ:
*Canh sườn hầm bắp:
Tay nghề nấu nướng của anh luôn không tồi.
Nhưng hôm nay, sau khi nuốt xuống miếng thức ăn đầu tiên, Lục Ngôn không nhịn được phun ra.
"Sau phẫu thuật 35 phút, nhiệt độ cơ thể tăng cao rõ rệt, kèm theo đó là cảm giác choáng váng đầu, tim đập nhanh, nôn mửa dữ dội."
Số lần nôn quá nhiều, axit dạ dày sẽ kích thích cổ họng, tạo thành tổn thương khó hồi phục cho thực quản.
Nhưng Lục Ngôn quả thực cảm thấy đói khát không tả nổi, vì vậy anh lựa chọn truyền glucose cho mình.
Bên tai anh thỉnh thoảng vẫn vang lên âm thanh tựa tiếng sóng rì rào.
Thành phố K rất gần biển.
Lúc bệnh viện tổ chức du lịch, Lục Ngôn từng đi qua bờ biển rất nhiều lần.
Bởi vì vĩ độ chênh lệch, lực thủy triều dưới tác động của các thiên thể lên mặt đất cũng khác nhau, nên thủy triều ở các nơi không giống nhau.
Anh có thể nghe ra đây là một khúc nhạc của sóng thủy triều.
Lục Ngôn viết một hàng chữ lên notebook: "Sau phẫu thuật 55 phút, xuất hiện triệu chứng ù tai."
"Sau phẫu thuật 6 tiếng, sốt rất cao, 42°C.
Xét đến khả năng rối loạn chức năng hoặc hoại tử tế bào."
"Có điều vẫn chưa ngất xỉu, đại khái cũng do tác dụng tiến hóa."
Giọng điệu hệ thống rất quái lạ: [ Nói thật, tôi cảm thấy người bình thường sẽ lựa chọn ngủ một giấc.
]
Lục Ngôn thật sự đang kiên trì gắng gượng.
Mỗi lần cảm giác sắp ngất xỉu lại điên cuồng véo mạnh lên người mình.
Hôn mê chính là một cơ chế bảo vệ cơ thể, ít nhất có thể ngăn cản phần lớn đau đớn.
Trên người Lục Ngôn toát ra một tầng mồ hôi suy yếu, anh lắc đầu, trả lời: "Nếu biết mình có thể sẽ chết, ta muốn ít nhất mình phải tỉnh táo chết đi."
Tỉnh táo mà chết, hoặc là bắt đầu cuộc sống mới.
......!
......!
Sau phẫu thuật 24 tiếng đồng hồ, vảy cá mọc ra từ cánh tay Lục Ngôn.
Sau 30 tiếng, vảy cá biến mất.
Ngày thứ ba, hạ sốt.
Triệu chứng khó chịu giảm bớt.
"Độ ấm, nhiệt độ cơ thể ổn định, nhưng quá thấp...!27°C."
Nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế hiện tại có khả năng sai sót không lớn.
Lục Ngôn mở mắt ra, cúi đầu nhìn về phía tay mình.
Vết thương lúc trước đã biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại một loạt đường khâu chỉnh tề.
Anh có thể cảm giác được thứ gì đó đang bơi lội trong mạch máu, lúc nhanh lúc chậm, rất sinh động.
[ Là cá vua non, trạng thái cộng sinh.
Chúc mừng, cậu được cường hóa.
]
[ Hiện giờ cậu có thể một tay xé xác 3 con cóc ghẻ như Chu Khải Văn.
]
Xem ra không phải ảo giác.
Cộng sinh và ký sinh là hai loại trạng thái hoàn toàn khác nhau.
Trên thực tế, có lẽ vì trong quá trình dung hợp Lục Ngôn vẫn luôn giữ vững sự tỉnh táo, nên thành quả của lần phẫu thuật này thành công hơn cả dự đoán của hệ thống.
(Đọc bản đầy đủ nhất tại Wa.ttpad.
com)
Cơ thể và ý thức của Lục Ngôn vẫn không ngừng chống cự, đau đớn đủ khiến người ta ngất đi tỉnh lại mười lần lại chỉ khiến anh đổ rất nhiều mồ hôi.
Lục Ngôn hơi muốn tắm rửa, nhưng gần đây không có mưa, nước bên trong máy lọc nước đã không còn nhiều lắm, đành rửa qua loa một chút.
Sau đó anh tiến hành ít thực nghiệm đơn giản ở phòng bếp.
Lục Ngôn lấy dao phay ra, mặt không cảm xúc chém thẳng lên cánh tay mình.
Một tiếng "Keng——" lớn vang lên, giống như dao phay cắt xương sườn.
Cánh tay anh làm mẻ con dao.
Trên mặt Lục Ngôn lộ