Lục Ngôn đứng trước cửa, lẳng lặng chờ đợi nhân viên công tác mở cửa phòng bệnh giúp anh.
Hệ thống tán gẫu với anh: [ Thiên phú của Thiên Khải Giả đúng thực là có sức mạnh vượt xa người khác, cũng dễ hiểu khi người thường luôn sợ hãi điều này.
]
[ Trạng thái tâm lý của Ngụy Thành Võ kia… không ổn lắm.
Cậu nói câu này khả năng cao sẽ khiến ông ta chết.
Tự sát.
]
Lục Ngôn tự hỏi một lát, đáp lời: “Vậy thật đúng là bất hạnh.”
Trong giọng anh không có thương xót, cũng không có hối hận; chỉ là bình thản trần thuật một sự thật thôi.
Hệ thống không nói gì.
Sau khi mở cửa, bên trong lại không phải phòng bệnh mà là một hành lang hẹp dài.
Cứ cách vài mét lại có một cửa an ninh.
Chủ nhiệm đưa cho anh bệnh án của 07: “Thưa ngài Lục, độ bệnh biến của 07 đang rất cao, tuy nhiên chưa từng làm ra hành động tấn công nào.
Hơn nữa chúng tôi còn có biện pháp bảo vệ đặc biệt.
Xin ngài đừng lo lắng, phòng bệnh hết sức an toàn.”
Lục Ngôn cúi đầu nhìn tờ giấy hơi mỏng trong tay.
Thể thực nghiệm 07 (Họ tên: Tông Viêm)
・ Thiên phú: 42 – Nghiệp Hỏa
・ Giá trị ngưỡng linh lực: 7200
・ Độ bệnh biến: 98,7
・ Phương hướng bệnh biến: Than hóa
Thế nhưng hệ thống lại cung cấp một thông tin khác:
[ À, thiên phú là 519 – Nhiễu Tín Hiệu, không thấy Nghiệp Hỏa đâu, bảng thông tin này vẫn chưa được đổi mới.
]
Lục Ngôn ngờ vực: “Tại sao không thấy?”
[ Dĩ nhiên là bị trộm mất.
] Hệ thống cười nhạo: [ Trộm đi rồi, cuộc đời của y, lý tưởng của y, toàn bộ của y… chỉ để lại duy nhất cái xác rỗng tuếch.
Quả đúng là một linh hồn tuyệt vọng mà xinh đẹp.
]
“Độ bệnh biến này đã khá nguy hiểm.” Chủ nhiệm nghe vẻ hơi lo lắng bồn chồn: “Nếu điều trị không thành công, chúng tôi chỉ còn cách đưa tới viện nghiên cứu số 12.”
Viện nghiên cứu số 12 chính là trung tâm chết không đau trong truyền thuyết của Thiên Khải Giả.
Lục Ngôn khẽ gật đầu.
Sau khi băng qua các trạm kiểm soát, hai người họ đi tới trước cánh cửa cuối cùng.
Chủ nhiệm mở cửa ra, nói: “Ngài Lục, tôi chờ ngài ngoài cửa.”
Muốn ra vào nơi này cần thẻ thông hành, Lục Ngôn chưa có quyền hạn.
Anh đi vào phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn camera ở góc tường.
Xét đến tính an toàn, việc giám sát ở đây được điều khiển bởi một máy tính trung tâm và luôn có người túc trực 24/24.
07, hay nói là Tông Viêm đang mặc đồ bệnh nhân sọc xanh xen trắng, ngồi yên tĩnh tại góc giường.
Y gục đầu, phần đuôi tóc hơi dài, không thấy rõ vẻ mặt.
Tông Viêm đeo đồng hồ kiểm tra đo lường trên tay, theo dõi độ bệnh biến mọi lúc, ngoài ra còn bị còng tay, xích chân, buộc hết vào một trụ sắt.
Trong phòng có rất nhiều món đồ chơi yêu thích của trẻ em, máy tính và TV.
Sàn nhà trải thảm chống cháy, còn cả thiết bị phun nước cách đó vài mét.
Lục Ngôn đột ngột tới thăm, Tông Viên cũng không thể hiện bất kỳ trạng thái sinh động nào.
Y chỉ ngẩn ngơ nhìn góc tường, tại đó có một chiếc guitar đứt dây.
Lục Ngôn cất lời: “Tông Viêm.”
Không phản ứng.
Vì vậy, Lục Ngôn nói tiếp: “Không bảy.”
Lần này, cơ thể 07 khẽ run lên, chậm rãi ngẩng mặt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Gương mặt này đã bị đốt cháy nửa, một con mắt bị nhiệt độ cao hòa tan.
Nơi giao nhau giữa máu thịt và làn da là một đường vân màu đen.
Con mắt khác hoàn hảo thì trống rỗng vô hồn.
Lục Ngôn đã có kinh nghiệm vài lần điều trị cho bệnh nhân có độ ô nhiễm cực cao này.
Anh tới gần Tông Viêm, cởi găng tay, vươn tay ra: “Đưa tay cho tôi.”
Tông Viêm ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi đặt tay lên tay anh.
Mấy dây nhỏ màu trắng thăm dò chui ra từ ống tay áo Lục Ngôn, sau đó lần lượt đính lên cánh tay Tông Viêm.
Mỗi lúc như vậy, Lục Ngôn luôn khó tránh khỏi việc cộng cảm với cá vua.
Vị của nguồn ô nhiễm trên người Tông Viêm không ngon lắm, ăn như thịt heo nướng lâu quá đến khô quắt vào, rất khó nhai.
Máu của Tông Viêm màu đen, do vậy dây nhỏ trắng mờ cũng bị nhuộm thành màu đen.
Dường như y rất tò mò về dây nhỏ, đầu hướng về phía nó.
Tông Viêm đứng lên, xích sắt trên người đong đưa theo, thân hình hơi gầy yếu vừa hay chặn ngang tầm nhìn của camera.
Y lật tay, nắm lấy bàn tay của Lục Ngôn, không nói gì, chỉ sử dụng ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ ra hai con số “95”.
Lục Ngôn sửng sốt, nhìn về phía tầm mắt đối phương theo bản năng.
Nơi đó tựa hồ đã có chút tiêu cự, con mắt màu đỏ không còn trống rỗng vô hồn nữa, ngược lại xuất hiện mỹ cảm tựa ngọn lửa thiêu đốt.
Lục Ngôn hiểu ra, Tông Viêm đang nói “Cứu tôi”.
Không muốn về viện nghiên cứu.
Không muốn bị nhốt lại tiếp.
Không muốn chứng kiến cảnh những người quen của mình lần lượt biến mất nữa.
Vẻ mặt Lục Ngôn vẫn rất bình tĩnh.
Thậm chí anh còn hiếu kỳ hỏi hệ thống: “Tại sao Tông Viêm lại cầu cứu ta?”
Bọn họ chỉ là người xa lạ mới gặp nhau lần đầu thôi mà.
Hệ thống trả lời: [ Lúc trước 07 chấp hành nhiệm vụ với rồng gâu gâu.
Đường Tầm An chìm vào giấc mơ, y cũng vậy.
Thật ra các cậu trải qua chung một quá khứ.
]
[ Thế nên y đã từng gặp cậu.
]
Lục Ngôn vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào giá trị bệnh biến trên đồng hồ kiểm đo.
Qua vài phút, số 98 hiển thị từ từ giảm xuống 96.
[ Trông cậu như hơi động lòng ấy nhỉ? ] Ngữ điệu của hệ thống hết sức ngạc nhiên: [ Không thể nào, chẳng lẽ cậu muốn cứu y thật sao? Chỉ sợ xử lý chuyện này còn rắc rối hơn cả việc cậu sử dụng thiên phú chơi