Tằm mẹ và giáo sư đều đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Tuy nhiên, xét theo tính chất đặc biệt của vật ô nhiễm, Đường Tầm vẫn tiến lên chém thêm một đao.
Máu xanh lá cây chảy ra từ cơ thể tằm mẹ bốc mùi thối rữa, hệt như rác thừa trong bếp bị nung dưới trời 36 độ C, khiến người ta buồn nôn.
Lục Ngôn lẳng lặng nhìn di hài của Triệu Kha đến mất hồn.
Đường Tầm An quan sát một lúc lâu vẫn không cách nào phân biệt được cảm xúc trên mặt Lục Ngôn.
Hắn lên tiếng giải thích: “Xử lý loại vật ô nhiễm này sau khi nó phá kén rất khó, giết chết ở giai đoạn nhộng là sự lựa chọn tốt nhất.”
Phá kén rồi, độ khó giết của loại vật ô nhiễm này sẽ tăng vọt lên một cấp bậc khác.
Sâu mẹ sẽ gây giống với sâu con, sinh ra đời sau, không ngừng đẻ trứng và nở thành thiêu thân mới.
Đến lúc đó, cả thành phố sẽ trở thành bãi săn của chúng nó.
Đường Tầm An chỉ làm theo lựa chọn mình cho là chính xác, kể cả khi đối phương là người thầy Lục Ngôn mang ơn và vợ của ông.
Lục Ngôn không buồn thương, anh chỉ hơi ngẩn ngơ.
“Giáo sư Triệu là một người thầy rất tốt.
Vào tiết đầu tiên môn giải phẫu, chúng tôi đứng thành vòng tròn quanh bàn phẫu thuật, nghe thầy ấy giảng về chuyện cũ khi còn sống của giáo viên đại thể.
Nói xong, thầy và chúng tôi cùng nhau vái ba vái trước thi thể.
Năm xưa tôi không muốn học tiến sĩ tiếp, thầy ấy còn tới gặp riêng tôi, hỏi rằng có phải hoàn cảnh gia đình khó khăn hay không, nếu khó khăn thì thầy có thể vay tiền giúp tôi.”
“Thầy ấy đã nhìn quen sự sống và cái chết ở bệnh viện, nói rằng sinh lão bệnh tử đời người là chuyện thường.
Nếu như còn ý thức, chắc chắn cô cũng không muốn biến thành hình dạng thế này.”
Do vậy, “Cổ Sư” biến bọn họ thành nông nỗi này có vẻ đáng hận cực kỳ.
Lục Ngôn không nhìn nữa, nói: “Về thôi.”
Đường Tầm An đã liên hệ với đồng nghiệp tại Yến Kinh, nhân viên công tác đang trên đường tới nhặt xác rồi.
Bệnh ô nhiễm dần khuếch tán, số lượng Thiên Khải Giả ngày càng thiếu thốn, thế cho nên rất nhiều nhân viên hậu cần thuộc trung tâm phòng chống cũng gia nhập hỗ trợ công tác xử lý vật ô nhiễm.
Đa phần những người này đều là bộ đội đặc chủng đổi nghề từ quân đội ra, sức bền thể chất và tâm lý mạnh hơn người thường.
Ngoài ra còn có cả những thợ săn tai ương được mời về từ nước ngoài.
Trạng thái tinh thần của những Thiên Khải Giả tiếp xúc với vật ô nhiễm trong thời gian dài vốn đã không bình thường rồi, càng miễn bàn tới những người thường có sức chống cự với vật ô nhiễm còn thấp hơn.
Vì vậy tỉ suất tổn hao của đám nhân viên này siêu cao, về cơ bản chỉ cần công tác vài ba năm là sẽ được phép lĩnh tiền lương hưu hoặc để người nhà lĩnh tiền trợ cấp.
Có vài người gia nhập vì ham tiền lương kếch xù này, tuy nhiên phần đông đều tự nguyện gia nhập đội ngũ.
Tựa như vô số chiếc đầu lặng thinh của các tiền bối treo trên mặt tường tiệm thịt của đồ tể đầu heo khi trước.
Bây giờ sợ rằng đã chẳng còn mấy ai nhớ rõ tên của họ.
Rất nhiều người hy sinh thầm lặng mới giữ được sự ổn định ngoài mặt của xã hội hiện nay.
Đường Tầm An hút một điếu thuốc, hắn đã sắp tỉnh rượu hẳn.
6 giờ tối, nhân viên công vụ bình thường tan tầm rồi mà bọn họ vẫn chưa hoàn thành công việc hôm nay.
Hơn mười phút sau, nhân viên công tác mặc đồ phòng hộ cấp 3 mới tới nơi, bắt đầu tiến hành kiểm tra đo lường toàn diện và dọn dẹp toàn bộ tiểu khu.
Không chỉ tiểu khu, tất cả bệnh viện, trường học mà giáo sư Triệu từng công tác khi còn sống đều nhận được thông báo tương ứng.
Cả thành phố tiến vào trạng thái báo động xanh.
Nhân viên công tác tại viện y học Thường Minh nói rằng phát hiện một con tằm mẹ khác ở khu nước ngầm.
Giá trị ô nhiễm của tằm mẹ này thấp hơn cả vợ Triệu Kha, thế nhưng nó đã sắp phá kén.
Khi bị phát hiện, khắp người tằm mẹ toàn dịch nhầy, cơ thể hệt như một con thiêu thân, kèm theo đó là khuôn mặt người dữ tợn.
Nó không ngừng đập cánh ở cống thoát nước tanh tưởi, muốn bay đi.
Nắng chiều chiếu lên chiếc vảy trắng như tuyết trên cánh nó, rất đẹp.
Thiên Khải Giả đi theo loại bỏ ô nhiễm một cách cực kỳ dứt khoát, tuy nhiên sau lưng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
*
Mặc dù đã hành động hết sức cẩn thận, song Lục Ngôn vẫn không tránh được dính phải một ít tơ tằm.
Anh mặc áo dài tay nhưng làn da lộ ra ngoài không khí tiếp xúc với tơ tằm vẫn bị phồng rộp đỏ ửng như chịu roi quất.
Khi về nhà, anh vào phòng tắm suốt hai tiếng đồng hồ mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Tới lúc Lục Ngôn ra khỏi phòng tắm, trung tâm phòng chống đã gửi báo cáo kiểm tra đo lường tới.
Đường Tầm An in thành hai bản, đặt trên bàn trà ngoài phòng khách.
Một bản cho hắn, bản còn lại cho Lục Ngôn.
Tóc Lục Ngôn vẫn chưa khô hẳn, bồng bềnh xõa tung, khiến người ta ngứa tay.
Anh ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn báo cáo trung tâm phòng chống gửi tới.
Ở nhà anh mặc áo ngắn tay, do đó vết đỏ trên tay và cổ trở nên hết sức rõ ràng.
Khiếu Thiên trợn mắt há hốc miệng chó, nóng nảy cắn quần áo Đường Tầm An, kéo hắn chạy về phía phòng chứa đồ đạc linh tinh.
Đường Tầm An cảm thấy hơi khó hiểu, có điều thái độ của Khiếu Thiên cực kỳ kiên quyết nên hắn vẫn theo qua.
Khiếu Thiên đóng cửa, móng vuốt chụp lên đùi hắn: “Lão Đường, ngài thành thật nói rõ cho tôi xem.
Chiều nay hai người ra ngoài làm gì?”
Đường Tầm An hết sức nghi ngờ: “Tao có thể làm gì?”
“Có phải ngài lợi dụng quyền lực của mình để PUA nơi làm việc*, lừa người ta tới khách sạn hay không?” Trái tim Khiếu Thiên quặn đau: “Ngài như thế là sau này phải cưa lại vợ sấp mặt đấy!”
*PUA nơi làm việc chỉ khả năng kiểm soát tinh thần của cấp trên với cấp dưới tại nơi làm việc.
PUA ban đầu vốn là kỹ xảo thu hút người khác giới, đặc biệt đề cập tới những nam sinh không ngừng ưu điểm hóa bản thân và đả kích lòng tự tin của nữ sinh, đạt được mục đích kiểm soát tinh thần.
Ở nơi làm việc, đó là hành vi đả kích cấp dưới, thực hành kiểm soát tinh thần họ của cấp trên, cũng có người gọi đây là quản lý sỉ nhục tại nơi làm việc.
Đường Tầm An rất muốn cho nó một đấm, nhưng xét đến khả năng Khiếu Thiên không ăn nổi một đấm của mình, hắn đành dằn lại.
Lục Ngôn không hay biết rằng vì mình mà một người một chó suýt nữa không màng tình nghĩa chủ – pet nhiều năm, trở mặt thành thù.
Anh đang nghiêm túc đọc báo cáo điều tra.
Theo như điều tra, bọn họ đã kiểm tra thấy ấu trùng của vật ô nhiễm tằm trong não mấy giáo viên đại thể ở viện y học Thường Minh.
Loại ấu trùng này có màu rất giống mô não, con nào con nấy hồng nhạt như màu thịt.
Chúng giống như giun tóc, có thể điều khiển hành động của thi thể.
Đối tượng bị ký sinh trùng bám vào não nhìn chung đều là những người bệnh nặng từng qua tay giáo sư Triệu.
So sánh thời gian nở của hai tằm mẹ, trung tâm ô nhiễm phán định rằng hẳn là người bệnh đã gặp ô nhiễm trước, tiếp đó lây trứng sâu sang giáo sư Triệu, giáo sư Triệu lại lây trứng sang vợ.
Sau này vợ giáo sư không may bị ô nhiễm nhiễu sóng, cuối cùng chuyển biến xấu thành vật ô nhiễm.
Về phần nguồn ô nhiễm trong cơ thể giáo viên đại thể tới từ đâu thì cần điều tra sâu thêm một bước nữa.
Ngoài ra, căn cứ theo kết quả điều tra, lúc vợ mắc bệnh nặng, giáo sư Triệu từng đăng ký hội viên hiệp hội y học dân tộc Miêu trên mạng.
Diễn đàn này được mở tại nước ngoài, hàng ngày không tới 10 mạng hoạt động.
Phần lớn đều là người nhà của một số người bệnh đã cùng đường bí lối.
[ Giả đấy.
] Hệ thống cười lạnh lẽo: [ Tuy hai loại cổ trùng này đều là tằm nhưng một con là tằm bình thường, con khác lại là vua cổ.
Vốn chẳng thể so được với nhau, thời gian con sau cần để nở cũng dài hơn hẳn.
]
[ Cổ Sư rất ít khi xuất hiện.
Gã lo có người lần theo tuyến đường này của Triệu Kha, phát hiện tung tích gã nên đã chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi.
]
[ Lần hạ cổ này là do Tiên Tri mời gã ra tay.
Dù sao cũng sắp đi phá viện nghiên cứu rồi.
Thành phố A phải loạn lên mới tiện cho những vật ô nhiễm khác hành động.
]
Tiếc rằng Cổ Sư đã thất bại.
Cổ trùng gã nuôi gặp trúng Lục Ngôn.
[ Sở