Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 82


trước sau


Vài phút sau, Lục Ngôn đã ngồi trên máy bay trực thăng.
Để tiện nhận dạng, trên ngực những phi công đều gắn số hiệu.
Thông thường các nhiệm vụ đều được phân bổ thích hợp, song cũng thường suy xét tới lựa chọn của Thiên Khải Giả.
Ví dụ như Lục Ngôn bây giờ có giá trị ngưỡng linh lực khoảng 4000, phù hợp tới nghĩa trang dọn sạch Hoạt Tử Nhân, nhưng Lục Ngôn nói muốn tới đập chứa nước nên phi công cũng nhận lệnh, đưa anh tới địa điểm tương ứng.
Lục Ngôn gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt cũng lâu rồi, luôn tự thăm dò nhiệm vụ.

Đây là lần đầu tiên anh nhận được nhiệm vụ tổng bộ giao cho.
Hệ thống nói: [ Tôi sẽ gọi đây là nhiệm vụ chính tuyến.

]
APP “Công nhân viên bộ Hành Động Đặc Biệt” từ khi tải về vẫn luôn phủ bụi trong điện thoại anh bỗng rung lên, thông báo tin tức nhiệm vụ liên tục.
【 Nhiệm vụ mã hóa A-381 】
【 Người chấp hành: Lục Ngôn (C – Hệ Phụ Trợ ) 】
【 Tạo đội hình: B2 】
【 Thành viên đội ngũ: Chu Khải Minh (B – Hệ Đặc Thù – Đội trưởng); Trần Thập Nhị *(C – Hệ Chiến Đấu); Trinh Thám *(C – Hệ Phụ Trợ) 】
Vì hai người kia không thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt nên sau tên được thêm dấu *.

Khi click mở có thể xem thông tin cơ bản của thành viên, bao gồm tóm tắt năng lực thiên phú và kinh nghiệm hành động trong quá khứ.
Để tăng độ tín nhiệm giữa các đội viên, tổng bộ sẽ ưu tiên chọn những công nhân viên có năng lực bổ sung cho nhau hoặc có kinh nghiệm từng hợp tác, tạo thành tổ nhỏ chấp hành nhiệm vụ tạm thời.
Do đó lúc thấy những cái tên quen thuộc, Lục Ngôn cũng không quá bất ngờ.
【 Tóm tắt nhiệm vụ: Viện nghiện cứu số 1 dưới đập Thanh Long gặp phải đợt tập kích của vật ô nhiễm vào 22 giờ 47 phút ngày 9 tháng 9.

Là viện nghiên cứu triển khai nghiên cứu về vật ô nhiễm sớm nhất, các tầng bên trong viện nghiên cứu số 1 đều giam giữ rất nhiều vật ô nhiễm làm thể thực nghiệm.

Nếu thể thực nghiệm trốn thoát sẽ tạo thành tổn thất khổng lồ không thể cứu vãn cho thành phố A.


【 Mục tiêu nhiệm vụ: Dọn dẹp khu vực B2 tầng ngầm 1 (đính kèm bản đồ).


Trong ấn tượng của Lục Ngôn, tầng ngầm 1 của viện nghiên cứu là chỗ lánh nạn; tầng 2, 3 là khu thực nghiệm, nuôi dưỡng rất nhiều động thực vật.

Có điều đây đã là chuyện của vài chục năm trước.
Máy bay trực thăng di chuyển tới phía trên đập chứa nước.

Một trạm tiếp viện đã được dựng tạm ở ven bờ.
Không ít nhân viên mặc đồng phục thống nhất ra ra vào vào liên tục, nhìn từ xa hệt như từng con kiến thợ.
Trạm tiếp viện còn treo một biểu ngữ nền đỏ chữ vàng.

Lục Ngôn nheo mắt quan sát, thấy bên trên viết: “Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cứu trợ chống ô nhiễm”.
Hệ thống bình luận: [ Không tồi, rất có khí thế.

Hồi hộp hơn hẳn.

]
Phi công hỏi: “Thưa ngài Lục, xin hỏi ngài có biết nhảy dù không ạ?”
Lúc trước khi huấn luyện ở tổng bộ, nhảy dù là một kỹ năng công nhân viên bắt buộc phải học.

Lục Ngôn đã từng thử rơi xuống từ độ cao 6000 mét và tập tiếp đất khẩn cấp tại khoảng cách 100m tính từ mặt đất.
Anh cột chặt dù trên eo và trước ngực mình.


Cửa cabin mở ra, Lục Ngôn nhảy xuống.
Khu vực xung quanh đập chứa nước đều là đất bằng, chỉ cần không rơi xuống nước thì vấn đề đều không lớn lắm.
Lục Ngôn gặp được đồng đội đã lâu không gặp ở trạm tiếp viện.

Dường như mặt mày Chu Khải Minh lại anh tuấn hơn rồi, khuôn mặt hẹp tựa mẫu nam con lai, lông mày sắp chạm tới thái dương.
Khi trông thấy Lục Ngôn, Chu Khải Minh có vẻ hết sức mừng rỡ, sải bước dài lao tới, muốn tặng cho Lục Ngôn một cái ôm thật chặt.
Lục Ngôn nghiêng người tránh đi.
Chu Khải Minh lập tức tỏ ra cực kỳ đau lòng.
“Sao anh lại ở đây?” Lục Ngôn hỏi.
Chu Khải Minh thường trú tại tỉnh Xuyên Du thuộc thành phố D, cách thành phố A tới cả chục nghìn km.
“Kể ra thì dài lắm.

Vốn dĩ tôi không phải thành viên bộ Hành Động Đặc Biệt…” Chu Khải Minh thở dài một tiếng: “… Nhưng trò chơi của tôi sắp phát hành nên tôi phải tới thành phố A mở một cuộc họp báo, ai biết lại đúng lúc như vậy chứ.”
Trinh Thám cợt nhả bên cạnh: “Vì sao anh rút thẻ trò chơi luôn ăn giữ gốc*, không đếm trong lòng sao?”
*Hiểu đại khái thì ‘giữ gốc’ trong trò chơi đảm bảo cho người chơi sẽ trúng ít nhất một món hiếm trong số lần rút thăm nhất định.

Ví dụ: Quay 10 lần chắc chắn sẽ ra 1 tướng S.
“Bác sĩ Lục ơi, trước tôi còn không biết cậu ở thành phố A cơ.

Ngày nào tôi cũng online WeChat chào buổi sáng, buổi trưa tốt lành, chúc cậu ngủ ngon, thế mà cậu chẳng trả lời tôi tin nào…” Chu Khải Minh tủi thân oan ức nói, sau đó ngẩng mặt nhìn lên đỉnh đầu Lục Ngôn theo thói quen.
Nửa năm không gặp, danh hiệu trên đầu Lục Ngôn lại thay đổi.

Tuy nhiên số lượng vẫn là 2.
Cái đầu tiên là【 Kẻ hủy diệt Tà giáo (trung cấp) 】màu vàng kim.
Cái thứ hai thì là danh hiệu màu hồng phấn Chu Khải Minh chưa thấy bao giờ.

Anh ta sử dụng con chuột trong đầu chọt vào thử.

Ghi chú thể hiện rằng danh hiệu hồng phấn này là danh hiệu của phó bản ẩn đặc biệt.
【 Người đẹp mị lực ngầm 】
Chu Khải Minh lén mở Baidu tra thử, thấy từ này chỉ những người đẹp có giá trị nhan sắc cao, quyến rũ điên đảo người ta.*(từ nguyên gốc: 钓系)
Anh ta bỗng như phát hiện điều gì đó, rút gương ra soi thử.
Quả nhiên, trên đỉnh đầu anh ta có một danh hiệu màu hồng phấn rõ rành rành –【 Người bị hại D 】.
Phía dưới là danh hiệu ban đầu của anh ta –【 Nhà sản xuất game 】.
Vấn đề lại tới rồi.
Vậy A, B, C là những ai?
*
Cổng chính viện nghiên cứu đã bị nổ tung, nước rót vào tầng ngầm 1.
Tầng ngầm 1 vốn là khu sinh hoạt và chỗ lánh nạn tạm thời, tuy nhiên do thiếu diện tích nên một phần đã được cải tiến thành khu thực nghiệm.
Khá xui ở chỗ không ít vật ô nhiễm trong tầng ngầm 1 là sinh vật thủy sinh.

Đặc biệt kể đến tảo và cá.
Dòng nước ở đập chứa đã được tức tốc chặn đứng, tránh cho những vật ô nhiễm này chạy theo đường sông.

Vùng nước xung quanh cũng được lắp đặt dụng cụ kiểm đo giá trị ô nhiễm theo thời gian thực.
“Dọn xong tầng ngầm 1 thì lặn thẳng vào từ đập là được, với những tầng khác thì có thể đi thang máy cho công nhân viên bên trong.” Chu Khải Minh nói, sau đó đội mũ giáp lặn xuống nước.
Lục Ngôn nhìn về phía thang máy cho công nhân viên.

Do thang máy chỉ chứa được một người nên rất nhiều người vẫn đang xếp hàng.


Trong đội ngũ, có một người đàn ông cầm giáo rất nổi bật.

Hắn ta mù một mắt, không hiểu sao lại không lắp mắt giả mà đeo bịt mắt.

Khí chất rất tao nhã, trông như quý tộc thời Trung Cổ.
Một con quạ ba đầu màu đen đậu trên vai hắn ta, trong đó hai đầu của nó là xương trắng lành lạnh.
Hắn ta có vẻ cực nhạy bén với ánh mắt người nhìn, bỗng quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh nhìn của Lục Ngôn, vì thế khẽ nở nụ cười.
Hệ thống: [ Hạng 2 vạn năm trên diễn đàn Thiên Khải, danh hiệu Odin – con lai.

Phương hướng bệnh biến: Khổng lồ hóa, Hóa xương.

Giá trị ngưỡng linh lực: 9400.

Nói thật này, cậu không cảm thấy ao cá của mình cần phải mở rộng sức chứa sao? ]
Lục Ngôn không hiểu hệ thống đang nói gì cho lắm.
Anh hỏi: “Đường Tầm An đâu?”
[ Hiện tại đang ở tầng 7, đối đầu với vật ô nhiễm Tiên Tri thả ra.

]
Chu Khải Minh thêm hết cho các đội viên giả thiết “Thở được trong nước”.
Dù vậy nhưng để phòng ngừa bất trắc, mọi người vẫn đeo bình dưỡng khí trên lưng.

Lục Ngôn cũng không ngoại lệ.

Anh thở được dưới nước, bình dưỡng khí này là khiêng giúp đồng đội.
Mọi người lần lượt nhảy vào đập nước, không khác gì từng con ếch xanh vào nồi.
Do kết cấu của viện nghiên cứu là hình kim tự tháp ngược nên diện tích tại tầng 1 lớn nhất, tổng bộ điều 25 Thiên Khải Giả chia thành 5 khu vực hành động.

Ngoài ra còn có cả mấy trăm thành viên đoàn hiệp trợ dọn dẹp vật ô nhiễm bên ngoài đập nước.
Hệ thống thoát nước ở tầng ngầm 1 viện nghiên cứu về cơ bản đã đình trệ hoàn toàn.

Phần lớn các khu vực đều đã bị nước bao trọn.
Lục Ngôn lặn được khoảng 10 mét, cuối cùng cũng thấy cánh cổng dẫn vào viện nghiên cứu.
Cánh cửa kim loại này đã bị đốt tan thành một chiếc động lớn, nước hồ rót đầy vào trong.

Thậm chí thấy được cả mấy con cá trắm cỏ đang bơi qua bơi lại.
Một thi thể chậm rãi trôi qua trước mặt Lục Ngôn.
Đây là một người phụ nữ trung niên, ngực áo

vẫn còn đeo bảng tên “Công nhân vệ sinh”.

Trên mặt bà lấp kín dấu vết giãy giụa trong đau đớn, rõ ràng đã mất hết ý thức vẫn nắm chặt trong tay ảnh chụp đứa con của mình.
[ Trải qua nhiều năm phát triển, toàn bộ viện nghiên cứu giờ đây giống như một thành phố ngầm loại nhỏ.

Có 20.000 nhân viên thường trú, trong đó bao gồm 103 nhà nghiên cứu, một số quản lý, nhân viên hậu cần và bảo vệ.

]
[ Sự việc xảy tới quá đột ngột, rất ít người thường chạy thoát được.


]
Lục Ngôn im lặng một lát, khép mắt lại giúp bà.
Anh từng thấy rất nhiều thi thể, theo lý đã sớm không còn dao động cảm xúc nữa mới đúng, nhưng lúc này tâm trạng anh lại hết sức nặng nề.
“Đây vốn là những hy sinh không đáng.” Lục Ngôn nói: “Ta vốn có thể nghĩ cách thông báo cho tổng bộ… nhưng ta không làm.”
Hệ thống cắt ngang lời anh: [ Trên thế giới không có chính nghĩa tuyệt đối, cũng không có công bằng tuyệt đối.

Mỗi lựa chọn đều đã định trước sẽ có người đứng ở phía đối lập.

]
[ Đây là kết quả do vô số tiền căn tạo thành.

Không có hôm nay thì sẽ có ngày mai.

Có thể là vật ô nhiễm khác bên ngoài phá viện nghiên cứu, có thể là thể thực nghiệm khởi nghĩa từ bên trong.

]
Tiếng máy móc của hệ thống không chứa chút tình cảm, nghe vẻ rất đỗi hà khắc: [ Lựa chọn của cậu có lẽ sẽ thay đổi được một nhánh, nhưng cuối cùng chúng nó đều vẫn đổ về cùng một dòng sông thôi.

]
Tai Lục Ngôn như bị nước tràn vào, vang lên tạp âm ‘ục ục’, ồn ào khiến đầu anh đau đớn.
Hệ thống đè nhỏ giọng: [ Rất nhiều lúc mọi người cho rằng bản thân có thể lựa chọn, có thể thay đổi kết quả.

Thậm chí có người còn vì thế mà không màng tất cả, quay ngược thời gian, khởi động lại thế giới.

Song thực tế thì đây chẳng qua cũng chỉ là đi lên con đường đã định sẵn mà thôi.

]
[ Rất nhiều người không hiểu rõ đạo lý này lắm, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ hiểu.

]
Tiếc rằng Lục Ngôn chẳng thể nghe rõ nổi một câu.
……
……
Xuống dưới thêm một tầng nữa, không chỉ hệ thống thoát nước ở nơi này bị đình trệ, hệ thống cung cấp điện về cơ bản cũng đã tê liệt.

Tầm nhìn dưới nước rất hẹp.
Các thành viên trong tiểu đội đều mang theo tai nghe Bluetooth.
Chu Khải Minh nhìn thoáng qua thông tin nhiệm vụ trên điện thoại, nói: “Khu vực B2 là khu thực nghiệm hải dương.

Vật ô nhiễm chủ yếu là loại tảo và sứa.”
“Đề mục nghiên cứu là vật ô nhiễm loại tảo tạo oxy và gen sống thọ trong cơ thể sứa.” Chu Khải Minh xem một lúc, bực bội lướt qua: “Không hiểu.”
Qua vài chục năm nghiên cứu, hiện tượng sử dụng vật ô nhiễm làm thuốc đã trở nên cực kỳ phổ biến.

Đến cả thuốc đặc hiệu tổng bộ phát miễn phí hàng tháng cũng có thành phần vật ô nhiễm bên trong.
Không thể dùng vũ khí nóng dưới nước, cung tên cự ly xa cũng chịu ảnh hưởng.

Cuối cùng chỉ có vũ khí lạnh cầm tay cận chiến mới đem đến cảm giác an toàn cho mọi người.
Trần Thập Nhị nắm tay thành đấm, siết chặt răng rắc, cực kỳ hưng phấn: “Giá trị ô nhiễm của vật ô nhiễm nơi này cao nhất chỉ tới 3700, tôi đã chuẩn bị xong tinh thần xé sứa bằng tay rùi.”
Có người vừa lên chiến trường đã căng thẳng, có người thì ngược lại.
Chu Khải Minh trầm giọng nói: “Đừng lơ là cảnh giác, nói không chừng còn có thứ nào đó trà trộn từ tầng khác vào đấy.

Cẩn thận chút.”
Băng qua hành lang ngập nước, cuối cùng đoàn Lục Ngôn cũng tới được khu mình cần dọn dẹp.
B2 – khu thực nghiệm sinh vật của viện nghiên cứu số 1.
Nơi này cũng bị nước bao phủ nhưng đỡ hơn hẳn cửa vào, ít nhất thì nước chỉ mới tới eo.

Do mất điện, còn ở trong lòng đất nên tầm nhìn tại đây rất hẹp.


Trên tường có cả vết máu nóng sót lại, hệt như trường quay phim kinh dị nào đó.
[ Thông tin các cậu nhận được có vấn đề, song đây không phải do tổng bộ cố ý.

Để đảm bảo an toàn cho thực nghiệm, tổng bộ đã ra quy định không cho giá trị ô nhiễm của vật ô nhiễm làm thể thực nghiệm vượt quá 4500.

]
[ Tuy nhiên để đạt được nhiều số liệu tỉ mỉ chi tiết hơn, vượt qua những viện nghiên cứu khác, số liệu của rất nhiều vật ô nhiễm trong viện nghiên cứu số 1 đều đã bị bóp méo.

]
[ Ví dụ như… thứ phía sau cánh cửa kia.

]
Tầm mắt của Lục Ngôn chuyển hướng về phía cánh cửa hệ thống nói.
Nơi đó trông như cửa phòng phẫu thuật nào đó, bị khóa chết.

Nước rót vào từ khe hở đã dâng đến nửa cửa sổ.
Lục Ngôn nhíu mày: “Sao họ dám?”
Hệ thống nói: [ Mất đi lòng kính sợ, cho rằng bản thân có thể kiểm soát hết thảy, áp đảo trên mọi sinh linh khác cũng là một kiểu ngạo mạn.

]
Dụng cụ thăm dò giá trị ô nhiễm không phản ứng gì.
Tường của rất nhiều phòng thí nghiệm ở đây đều được chế tạo từ hợp kim đặc biệt, có khả năng làm yếu vật ô nhiễm, đồng thời ngăn cản tín hiệu kiểm đo.
Lục Ngôn không nhìn nữa, dự định dọn xong những khu khác rồi mới về giải quyết BOSS cuối.
Hiện giờ dọc đường chỉ gặp phải một số rong biển không có tính công kích.
Trinh Thám bỗng dừng bước, căng thẳng nói: “Ông chủ ơi, thiên phú của tôi phản ứng.”
【 Thiên phú 346 – Cảm Ứng Manh Mối 】
Tác dụng: Có khả năng phản ứng với những sự vật có tính mấu chốt.
Về phần sự vật có tính mấu chốt này rốt cuộc là gì thì phải xem độ may mắn.
Chu Khải Minh cầm đao dài: “Tôi cũng thấy… CMN sao cái cửa này có cả đường máu thế này?”
Hình như nghe thấy tiếng người, mạn cửa sổ bỗng vang lên tiếng vỗ ‘uỳnh uỳnh’.
Trinh Thám giơ đèn pin lên theo phản xạ.
Một cánh tay tái nhợt dò ra từ dưới cửa kính, trên tay y dính máu, không rõ là máu của bản thân hay của người khác.
Bàn tay này nhanh chóng viết ra một từ đơn tiếng Anh:
“Run.” (Chạy đi!)
Lục Ngôn hỏi hệ thống: “Bên trong có người sao?”
[ Có.

Lúc viện nghiên cứu bị phá, ở đây đang làm phẫu thuật.

Có 2 thể thực nghiệm, một là vật ô nhiễm, một là Thiên Khải Giả.

Mất điện dẫn tới thao tác sai lầm, thành ra vật ô nhiễm thoát khỏi kiểm soát, ăn luôn nhà nghiên cứu.

Chỉ còn lại Thiên Khải Giả kia, y kéo vật ô nhiễm vào phòng nhỏ, khóa cửa vào, muốn tự mình giải quyết.

]
[ Đây là một quyết định sai lầm.

Tuy rằng giá trị ngưỡng linh lực của y không thấp nhưng loại chuyện như chiến đấu này không phải chỉ dựa vào giá trị ngưỡng linh lực thôi cũng làm được… ]
“Đó là ai?”
[ 03 – danh hiệu Giáo Hoàng.

Tên thật: Tần Ác Du.

Giá trị ngưỡng linh lực: 8800.

Tên tiếng Trung của anh trai y là Tần Hoài Cẩn, danh hiệu bây giờ có lẽ là… “Cổ Sư”? ]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện