Tại khu thực nghiệm tầng ngầm 1 viện nghiên cứu.
Nơi đây vẫn tối tăm như trước.
Chu Khải Minh nhìn qua nhìn lại hai người bằng ánh mắt nghi ngờ: “Hai người quen nhau sao?”
Dĩ nhiên Lục Ngôn không phải số 18.
18 là cha trên hộ khẩu của anh.
Theo cách nói của hệ thống, Lục Thành không phải cha ruột của anh.
May mà năm nào đi miếu thờ với đoàn bệnh viện Lục Ngôn cũng cầu nguyện Lục Thành sớm ngày chết bất đắc kỳ tử; vậy nên có phải cha ruột hay không chẳng gây ra ảnh hưởng gì lớn cho anh.
“Chúng tôi lần đầu gặp nhau.” Lục Ngôn nói.
Tần Ác Du quan sát anh, hơi nghiêng đầu: “Đúng vậy, 18 không đẹp bằng cậu.”
Năm ngoái Lục Ngôn còn giống Lục Thành 70%, bây giờ cùng lắm chỉ tương tự 40% thôi.
Khuôn mặt của Lục Thành không đạt nổi khí chất như anh.
Đôi mắt của Tần Ác Du tựa hai hạt châu pha lê màu trắng ngà, không có đồng tử.
Hệ thống cung cấp thông tin về Tần Ác Du:
[ Tần Ác Du – thể thực nghiệm số hiệu 03 của viện nghiên cứu số 1 – danh hiệu: Giáo Hoàng.
Giá trị ngưỡng linh lực: 8800.
]
[ Y là Thiên Khải Giả thức tỉnh lúc tai họa mới bắt đầu nên giá trị ngưỡng linh lực cũng không tính là cao.
Từ vài chục năm trước tới giờ, y đã ăn rất nhiều vật ô nhiễm để tăng giá trị ngưỡng linh lực.
]
[ Nói đến đây không thể không đề cập một câu rằng rất nhiều vật ô nhiễm dù từng được xử lý thì cũng rất khó nuốt.
Không phải ai cũng giống cậu, có con trai cả ngoan tiêu hóa giúp.
]
[ Nghiên cứu viên của y theo giáo phái nguyên sinh, là kiểu tôn trọng ăn sống, cho rằng vật ô nhiễm chưa bị chế biến mới trợ giúp Thiên Khải Giả tăng cấp tốt hơn.
Điều này cũng hợp lý ở mức độ nhất định, tuy nhiên không thể tránh khỏi việc làm tăng độ bệnh biến của Thiên Khải Giả, thậm chí còn có khả năng khiến Thiên Khải Giả tử vong vì không chịu nổi hoạt tính của thuốc.
]
[ Trên hồ sơ, thiên phú của Tần Ác Du là 12 – Phục Sinh.
Thật ra y sở hữu tận 2 thiên phú: “Tử Sinh” không hoàn chỉnh và “Phục Sinh”.
]
[ “Tử” ở chỗ Cổ Sư, còn “Sinh” ở chỗ y.
Bọn họ là hai anh em sinh đôi, song sinh một thể, cộng hưởng sinh mệnh.
Rất nhiều năm về trước Cổ Sư từng chết một lần nhưng đã được Giáo Hoàng phục sinh.
Cổ Sư cũng vì thế mà hơi hiểu lầm về thiên phú của mình… Gã cho rằng sự tồn tại của mình sẽ hại chết em trai.
]
[ Nói cách khác, chỉ khi giết chết hai bọn họ cùng lúc thì một bên khác mới không tiếp tục phục sinh.
Trên thực tế, Tần Ác Du đã từng chết rất nhiều lần do bị vật ô nhiễm mình nuốt chửng cắn trả.
Đây cũng là nguyên nhân dẫn tới việc tình trạng cơ thể của y bây giờ cực kỳ bất ổn.
]
[ Sở dĩ ăn nhiều vật ô nhiễm như vậy mà độ bệnh biến vẫn chưa vượt quá 100 là nhờ có Cổ Sư gánh giúp.
]
Khi hệ thống nói lời này, Lục Ngôn bỗng nhớ tới em trai mình.
[ Nếu cậu có quyền hạn tìm đọc bệnh án của 03 thì sẽ phát hiện rằng cứ cách một khoảng thời gian, Giáo Hoàng sẽ rơi vào trạng thái “Chết giả”, tim ngừng đập, mất ý thức; thật ra là do y đang phục sinh đó.
]
[ Phương hướng bệnh biến: Hóa côn trùng, Mê sảng.
]
Toàn thân Tần Ác Du ướt đẫm, trên cánh tay là những vết thương nhỏ do bị cắt rách.
Cánh vảy sau lưng tạm không thu về được, rũ phía sau lưng, chạm tới tận mắt cá chân.
Không giống loại bướm thông thường mà giống bướm đêm Dubernardi*(Actias dubernardi) hơn.
Tần Ác Du rất thành thạo tìm băng cầm máu cho mình, bắt đầu tự xử lý vết thường.
Từ lúc thức tỉnh thiên phú hệ Chữa Lành tới giờ, luôn có người ra lệnh và giảng giải nhiều lần bên tai y, để y quan tâm đến tình trạng vết thương của mình.
Đặc biệt là khi chảy máu.
“Vật ô nhiễm sẽ bị mùi máu của tôi thu hút.” Tần Ác Du giải thích.
Xử lý vết thương xong, y bám vào tường muốn đứng dậy, song đã lập tức mất sức trượt chân.
“Tôi không thể đi đường được.” Tần Ác Du hơi bất đắc dĩ: “Từ hồi còn nhỏ xíu đã vậy, sau khi trở thành Thiên Khải Giả cũng chẳng tốt hơn.”
Bình thường y toàn bay nhờ đôi cánh sau lưng, nhưng hiện giờ cánh của y đã bị thương.
“Cậu tới đây đi.” Y nói với Chu Khải Minh.
Chu Khải Minh tiến lên một bước, Tần Ác Du nắm lấy cánh tay cháy đen của anh ta bằng chiếc tay băng bó của mình.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Chu Khải Minh ở gần một người đàn ông xinh đẹp như vậy, nội tâm hết sức căng thẳng: “Làm gì vậy, trước bao người…”
Tần Ác Du nhắm mắt lại.
Cánh tay vốn đã tê rần của Chu Khải Minh lúc này bỗng cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Làn da bị than hóa do điện giật trên cánh tay anh ta nhanh chóng kết vảy, rơi vảy rồi mọc ra mầm thịt mới.
Rất nhanh sau đó, cánh tay đã khôi phục như ban đầu.
Chu Khải Minh vô cùng kinh ngạc: “Thì ra hệ Chữa Lành trị được cả vết thương về mặt vật lý sao? Tôi cứ tưởng chỉ trị được bệnh ô nhiễm thôi.”
“Trị được hết, tuy nhiên trị bệnh ô nhiễm thì phiền phức hơn chút.”
Sử dụng thiên phú sẽ làm tăng độ bệnh biến thêm chút.
Hệ thống nói: [ Xem kìa, người ta mới là vú em đích thực nha.
]
Nhiệm vụ dọn dẹp vừa mới bắt đầu, trong đội ngũ đã nhiều thêm một người sống sót, hơn nữa còn là nhân vật trọng yếu trên danh sách.
Quan trọng nhất chính là nhân vật này không thể đi đường, thấy thế nào cũng thật phiền phức.
Chu Khải Minh suy nghĩ, nói: “Đưa Giáo Hoàng ra trước thì hơn.”
Dù gì cũng là hệ Chữa Lành viện nghiên cứu vất vả lắm mới nuôi dưỡng ra được, lỡ gặp phải bất trắc gì thì khóc cũng chẳng kịp.
Khi nhìn thấy danh sách thành viên đội có Lục Ngôn, Chu Khải Minh đã rất bất ngờ, bởi trong ấn tượng của anh ta, Thiên Khải Giả có loại thiên phú này luôn mong manh dễ vỡ, cần được cất vào lồng vàng cung phụng như 03 trước mắt vậy.
Lục Ngôn cất lời: “Giao cho tôi đi.
Các anh tiếp tục dọn dẹp, tôi đưa anh ấy đi xong sẽ quay về.”
Anh là người có giá trị ngưỡng linh lực cao thứ hai trong đội ngũ, vả lại dọc đường cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
Để anh đưa y đi là thích hợp nhất.
Chu Khải Minh không từ chối: “Vậy phiền bác sĩ Lục rồi.”
Tần Ác Du muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì nữa.
Y đội mũ lặn Lục Ngôn đưa cho, đồng thời đeo bình dưỡng khí lên.
Lục Ngôn ôm ngang Tần Ác Du bế lên.
Người đàn ông cao gần 1m8 lại nhẹ như một tờ giấy.
Rời khỏi phạm vi nhóm Chu Khải Minh, Tần Ác Du cởi mũ ra, ôm trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Cậu cũng họ Lục sao?”
“Đúng vậy.”
“18 cũng họ Lục.”
Lục Ngôn: “Ông ta là cha tôi.”
Tần Ác Du do dự một lúc lâu mới chầm chậm nói tiếp: “Lần này viện nghiên cứu gặp bất trắc… là do 18 đã trở lại sao?”
Lục Ngôn không trả lời ngay.
Anh cân nhắc một lát rồi chậm rãi nói: “Viện nghiên cứu số 1 đã làm trái với ước nguyện ban đầu lúc thành lập.
Các anh không nên bị