Đường Tầm An ôm rất chặt, chặt đến nỗi siết cho Lục Ngôn hơi đau.
Lục Ngôn cảm nhận được đôi tay đối phương đang run lên nhè nhẹ.
Đường Tầm An không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình không dừng kịp nhát đao kia.
Lục Ngôn vỗ về tấm lưng Đường Tầm An: “Không sao, không sao hết.
Tôi vẫn còn sống.”
Nhóm người bị hại phối hợp rất ăn ý, thậm chí không cần giao lưu ánh mắt cũng cho ra được kết quả tốt nhất.
[ Nhiệt liệt chúc mừng nhóm người bị hại thành công đoạt lại công chúa Ngôn Ngôn từ tay vật ô nhiễm vũ lực giá trị max trong vùng phạm vi chiến đấu đơn lẻ.
] Hệ thống cợt nhả: [ 01 Thuấn Di trở về, phát hiện mình đã thành kẻ địch của cả thế giới tự bao giờ.
]
[ Tôi kiến nghị gã không đánh lại thì nên gia nhập, nói vậy không chừng còn sống nổi tới đại kết cục.
]
Ngay khi Lục Ngôn được cứu về, vị trí 01 đứng lập tức bị lửa đạn bao trùm.
Chưa chắc vũ khí nóng có thể gây ảnh hưởng tới 01 nhưng ít ra vẫn đàn áp hỏa lực được chút.
Chỉ từng này thời gian thôi cũng đủ cho Đường Tầm An đưa Lục Ngôn tới một nơi an toàn.
Xung quanh Lục Ngôn toàn là những người thường may mắn sống sót lần này, sắp được dẫn về mặt đất.
Anh cảm thấy thật ra mình không yếu đến thế, về lại tầng 1, 2, 3 giết mấy vật ô nhiễm nữa cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên, một câu nói của hệ thống đã thay đổi quyết định của anh:
[ Lại nói tiếp, hình như có một cơ hội để xử Lục Thành.
Cậu muốn thử sức không? ]
*
Mặt mày 01 âm u.
Một cây giáo dài lao thẳng về phía gã từ trong bóng tối, mũi giáo lập lòe tia sét điện.
01 nhấc tay bắt lấy mũi giáo, lòng bàn tay bị cắt rách thành một vết thương không lớn không nhỏ.
Không biết ai bắt đầu giương cung, mưa tên rào rào cuốn theo sương lạnh nhằm thẳng về phía 07.
Sau khi xác định con tin đã an toàn, các thành viên bộ Hành Động Đặc Biệt lập tức bắt đầu vòng phản công đầu tiên.
01 nói với 07: “Đi cứu những người khác.
Ở đây anh xử lý.”
Đường Tầm An nhìn về phía 01, rút đao ra, đồng thời nói với thành viên trong đội mình: “Giao nơi này cho tôi.
Các cậu tới tầng 9 bảo vệ thể thực nghiệm an toàn.”
01 bị thái độ của hắn chọc tức đến cười: “Vậy nên cậu định nói với tôi rằng… Mặc kệ biết rõ đám súc sinh này làm gì, cậu vẫn che chở cho bọn chúng, tiện thể ngăn cản tôi, đúng không?”
01 vốn tưởng ít nhất Đường Tầm An dù không ủng hộ thì cũng hiểu được, bởi hắn từng là một thành viên trong nhóm bọn họ.
Cố Tranh không muốn giết quá nhiều người, vô nghĩa.
Gã chỉ muốn đưa những thể thực nghiệm khác đi.
Đồng bọn của gã đều là Thiên Khải Giả mạnh mẽ, chắc chắn cũng sẽ trở thành vật ô nhiễm lớn mạnh.
Số phận của người thường chính là bị giới tiến hóa đào thải.
01 gã sẽ thành lập trật tự mới trên nền phế tích.
Con ngươi màu vàng kim của Đường Tầm An phản chiếu bóng dáng 01: “Tôi không che chở bọn họ, tôi chỉ không thể để anh đưa những người khác đi.”
Giống như lời hắn nói với 07 lúc trước.
Vốn dĩ họ có phương pháp giải quyết tốt hơn.
Nhóm thể thực nghiệm có thể rời khỏi viện nghiên cứu số 1, tuy nhiên họ không thể bị 01 đưa đi.
Dẫu sao thì bọn họ vẫn còn là người, không phải vật ô nhiễm.
Có lẽ chính nghĩa tới muộn không phải chính nghĩa.
Đường Tầm An hiểu được suy nghĩ của 01 và 07, song hắn thật sự không chịu nổi việc “chính nghĩa” thành lập trên thương vong của vô số người thường.
Hôm nay có thể là viện nghiên cứu số 1 luân hãm vì phe vật ô nhiễm báo thù, biết đâu ngày mai sẽ đến lượt thành phố A.
01 đem đến áp lực cực lớn cho hắn.
Chiến Sĩ Cuồng, Loài Chim Bất Tử, Thuấn Di, Siêu Lực,… liên tiếp vài loại thiên phú chồng chất lên nhau.
Cố Tranh quả đúng là chiến sĩ trời sinh.
Vảy rồng của Đường Tầm An vỡ vụn, máu vàng kim vương vãi đầy đất; chi giả kim loại của 01 bị đánh nát, chỗ đứt gãy tóe ra những tia lửa xen lẫn điện.
Một có cánh, một Thuấn Di, chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, tầng ngầm 8 của viện nghiên cứu đã sắp bị đánh đến thủng lỗ.
Thêm một lần giáp lá cà nữa, 01 chợt nhớ tới một chuyện thú vị.
“Cậu còn nhớ đội phó của cậu không? Danh hiệu Kim Ô, thiên phú là Loài Chim Bất Tử.”
Động tác của Đường Tầm An thoáng khựng lại, sau đó thế tiến công ngày càng quyết liệt hơn.
Nhanh tới nỗi ngay cả bóng ảnh cũng chẳng rõ.
Từng đòn tấn công của hắn thậm chí còn cuốn theo cả sự điên cuồng lấy tổn thương đổi tổn thương.
“Cậu biết không… Khi được đưa tới viện nghiên cứu số 1, cậu ta chưa chết đâu ──”
Cố Tranh bỗng nhiên dừng mọi hành động phản kháng, mặc cho Hoàng Trần cắm vào trái tim mình.
“Bên ngoài truyền tai nhau rằng cậu cắn chết cậu ta.”
01 nở nụ cười không thể nào xem như thân thiện ──
“Cậu ta chết… là do viện nghiên cứu cậu muốn bảo vệ nhổ trồng thiên phú Loài Chim Bất Tử cho tôi.”
Cố Tranh lật tay, túm lấy lưỡi đao Hoàng Trần: “Tôi thừa nhận, cậu mạnh hơn tôi tưởng nhiều.
Hai thiên phú Thời Gian và Cốt Rồng này khiến cậu thậm chí còn mạnh hơn cả vật ô nhiễm cùng cấp.
Thế nhưng muốn giết tôi… cậu đủ khả năng sao?”
“Kể cả khi tôi chết… thì chỉ cần còn một tế bào tồn tại thôi cũng vẫn đủ để trùng sinh vô hạn.”
“Huống hồ bây giờ giá trị bệnh biến của cậu cũng không thấp.
Số 10 à, cậu chắc chắn mình vẫn muốn đánh tiếp với tôi chứ?”
……
……
Một ngọn lửa khiến người ta sặc sụa đột ngột dấy lên, viện nghiên cứu chìm trong khói đặc cuồn cuộn.
Không chỉ phòng thí nghiệm bị thiêu hủy mà còn cả những tài liệu tích lũy qua nhiều năm.
Đó là tâm huyết của vô số người đi trước.
Trong quá khứ, viện nghiên cứu từng bị phá hủy một lần.
Về sau tốp nghiên cứu viên kia đã xây dựng một vùng đất phì nhiêu khác trên phế tích.
Một phần tài liệu bị mang ra ngoài, trở thành viện nghiên cứu số 3.
Còn lại đều được cất giữ trong viện nghiên cứu số 1.
Dù cho hiện giờ thực nghiệm của viện nghiên cứu số 1 hơi điên cuồng nhưng không phải bọn họ chẳng làm nên được trò trống gì.
Không ít người gia nhập vào công tác cứu trợ tài liệu.
Nơi giam giữ vật ô nhiễm bỗng chốc hơi rối loạn.
Một người mặc áo đen lén lút đi tới đây.
Do mất quá nhiều máu nên Thẩm Khinh Dương đã hôn mê, đang hấp hối.
Tiên Tri sử dụng Thôi Miên lừa được y đi từ tay quản ngục.
Tới khi quản ngục hồi hồn, một trong số các vật ô nhiễm bị giam giữ đã biến thành gối đầu.
Loại công kích hệ Tinh Thần này không ảnh hưởng nhiều lắm nhưng tính sỉ nhục lại siêu mạnh.
Quản ngục thoáng biến sắc, vội liên hệ tổng bộ.
*
Sau khi lên lại mặt đất với những người thường kia, Lục Ngôn không lựa chọn quay về tầng ngầm cũng không báo hành tung của mình.
Anh để điện thoại ở nhà, gỡ chiếc cung treo trên tường ở trường