Ăn xong bánh bao, Lục Ngôn nghiêm túc cân nhắc một lát, xem rốt cuộc mình nên quay lại đập nước Thanh Long hay về nhà.
[ Về nhà ngủ đi.
Chỗ đập nước không thiếu một người giải quyết tốt hậu quả như cậu đâu.
]
Lục Ngôn ngẫm thấy cũng đúng.
Anh quẹt thẻ, lên phương tiện giao thông công cộng, hỏi: “Đường Tầm An đâu?”
Hệ thống nói chậm rì: [ Ở viện nghiên cứu số 3.
Hắn đánh xong một trận, độ bệnh biến cao quá nên đã bị tóm gấp tới viện nghiên cứu rồi.
]
“Nghiêm trọng không?”
Hệ thống đắn đo một lát, cho ra một câu nói giàu hàm nghĩa: [ Không chết được.
]
Lục Ngôn ngồi trên phương tiện giao thông công cộng, hỏi: “Ta có thể làm người nhà đi thăm bệnh nhân không?”
[ Dù bây giờ cậu tới viện nghiên cứu số 3 cũng chưa chắc đã gặp được người.
Lý trí của rồng gâu gâu hãy còn trong thời kỳ khôi phục.
Trong mắt các nhà nghiên cứu, gặp hắn lúc này hết sức nguy hiểm.
]
Vì vậy Lục Ngôn đành phải về nhà ngủ.
Chu Khải Minh gọi cho anh, nói rằng khu B2 đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồng thời dặn dò Lục Ngôn nghỉ ngơi cho tốt.
Tổng bộ đã thông báo tin tức Lục Ngôn bị 01 bắt cóc cho đồng đội của anh.
Khi Lục Ngôn về nhà, Khiếu Thiên lập tức duỗi dài chân chạy vội tới: “Bác sĩ Lục về rồi!”
Nó cũng là thành viên trong nhà Đường Tầm An nên đã nhận được tin từ phía Bạch Trạch, biết hướng đi của Đường Tầm An.
Khiếu Thiên ngậm dép lê tới đặt trước mặt Lục Ngôn, vẫy vẫy đuôi, hít mạnh người Lục Ngôn, sau đó dựng lông: “Sao trên người ngài lại có mùi của con chó khác? Ngài bị chó hoang ở đâu cọ vào sao!?”
Cách mấy trăm km, 01 ôm khoang sự sống chứa 04 bỗng hắt xì một phát.
Lục Ngôn treo lại cung lên tường, hỏi: “Bao giờ Đường Tầm An về?”
Khiếu Thiên lo lắng giẫm chân trước trên mặt đất: “Lão Đường ấy ư, ngài ấy phải đi viết báo cáo tổng kết.
Còn chút chuyện cần xử lý nữa…”
“Ây dà, làm nhiệm vụ mà khiến người bẩn hết cả rồi! Đau lòng chết tôi mất thôi.” Chú chó dùng đầu đẩy eo Lục Ngôn: “Tôi xả nước ấm cho ngài rồi, bác sĩ Lục tắm rửa rồi ngủ một giấc đi.”
Hệ thống cười nhạo: [ Cậu xem, chó còn biết nói chuyện hơn Đường Tầm An.
]
Thường thì giọng điệu của Lục Ngôn luôn rất bình thản, hệt như điện tâm đồ của thi thể, chẳng hề nhấp nhô chút nào.
Thế nhưng lần này hệ thống vừa nói xong, Lục Ngôn lập tức nhỏ giọng khiển trách: “Câm miệng.”
Mãi lâu sau hệ thống cũng không nói gì nữa.
Lục Ngôn tắm rửa xong, tìm một lúc lâu không thấy áo ngủ, đành tìm một bộ đồ ở nhà mặc vào, bắt đầu ngủ.
Khi sắp chìm vào giấc ngủ, một tiếng khóc nức nở khe khẽ bỗng vang lên trong đầu anh.
Hệ thống: [ Hức hức… Cậu hung dữ, cậu hung dữ với tôi… Cậu đừng quên ai cùng cậu đánh hạ giang sơn.
]
[ Bây giờ tuổi tôi cao, cậu bắt đầu chê tôi vừa già vừa xấu, không có đuôi cũng không có bò đực cyber*! Cậu nói xem, tôi kém Đường Tầm An ở chỗ nào chứ! Cậu nói đi! ]
*Chỉ loại đạo cụ hình con ciu trong game Cyberpunk 2077 =)))).
Nhà thiết kế của game từng nói “Chúng tôi muốn Night City (map của game) cởi mở hơn về tình dục.
Mặc dù một số điều có thể vẫn là cấm kỵ theo tiêu chuẩn ngày nay, nhưng đến năm 2077 chúng sẽ trở nên phổ biến.” Tuy nhiên vì tình trạng đạo cụ này bị ném khắp mọi nơi, lẳng lặng đứng tại nơi đáng lẽ nó không nên đứng (do có thể tháo rời và tạo ngẫu nhiên), gây khó chịu cho nhiều người chơi, NSX đã thử nghiệm giảm bớt tần suất xuất hiện của nó lại.
Lục Ngôn: “……”
Anh hận không thể thọc cái gáo vào đầu mình, múc hệ thống từ bên trong ra.
Lục Ngôn ngủ một giấc tới chiều.
Khi tỉnh dậy trời vẫn còn rất sáng, điện thoại không nhận được tin tức mới gì, chỉ có một bản câu hỏi do tổng bộ gửi tới, hy vọng anh có thể nghiêm túc điền những gì đã trải qua trong nhiệm vụ dọn sạch chấp hành ở viện nghiên cứu số 1.
Ngoại trừ anh, những công nhân viên cùng vào viện nghiên cứu lúc đó cũng nhận được bản câu hỏi tương tự.
Bởi trường hợp của Lục Ngôn đặc biệt nên họ còn bổ sung mấy vấn đề riêng lẻ.
Ví dụ như gặp 01 thế nào; anh có quen biết 01 và Thẩm Khinh Dương không; và anh cho rằng tại sao 07 và Thẩm Khinh Dương lại ra tay cứu mình.
Lục Ngôn nằm trên giường, ôm điện thoại viết bảng báo cáo chậm rì rì.
[ Gần đây thành phố A không yên bình cho lắm.
Khi cậu ngủ, có quản lý cấp cao đã nuốt súng tự sát trong phòng ngủ.
]
[ Qua thẩm vấn riêng rẽ, phần đông các nghiên cứu viên đều thừa nhận bản thân vi phạm quy định thực nghiệm, tuy nhiên số ít nghiên cứu viên vẫn khăng khăng cho rằng mình bị hãm hại.
]
[ Từ nay về sau, ngoại trừ Thiên Khải Giả, những nhà nghiên cứu cũng phải kiểm tra trạng thái tinh thần định kỳ.
]
Lục Ngôn hỏi: “Những thể thực nghiệm kia thì sao?”
[ Vẫn chưa có kết luận.
Giá trị ngưỡng linh lực của thể thực nghiệm nhìn chung đều được xây đắp từ thuốc và nguồn ô nhiễm, trạng thái của bản thân không ổn định lắm… Huống hồ còn bị đối xử thế này.
Cơ mà sau này chắc chắn sẽ không tiếp tục thực nghiệm nữa.
]
[ Vốn dĩ kế hoạch Tạo Thần đã là một trò cười rõ ràng.
Tôi thừa nhận rằng sợ hãi chính là lực đẩy mạnh nhất thôi thúc con người tiến về phía trước một cách bị động.
Kế hoạch Mồi Lửa sang đến kế hoạch Tạo Thần chẳng qua chỉ là nhân loại thay đổi thái độ giải quyết vấn đề mà thôi… Ô nhiễm, nhiễu sóng, tiến hóa, Thiên Khải.
Con người luôn đặt bản thân tại vị trí của riêng họ, định nghĩa những gì mình không biết.
Thế nhưng từ đầu tới cuối, nhân loại luôn trong trạng thái sợ hãi.
]
[ Người có tinh thần càng yếu đuối sẽ càng dễ bị nỗi sợ phá hủy.
Kết cấu nền văn minh hiện nay cũng không ngoại lệ.
]
[ Nếu không tìm ra hướng giải quyết, nói cách khác là biện pháp cân bằng, thì chuyện tương tự vẫn sẽ tái diễn… Đó không phải vi phạm quy định thực nghiệm gì đó, mà là không từ thủ đoạn để giải quyết ô nhiễm.
Chẳng qua chỉ chuyển sang hình thức bi tráng và chính nghĩa hơn thôi.
]
[ Rồng gâu gâu cũng biết sợ hãi.
Tuy nhiên hắn không sợ vật ô nhiễm, mà sợ những thứ biến thành vật ô nhiễm xong sẽ đánh mất lý trí của bản thân kia.
]
Trên trường bắn vẫn còn vài viên đạn Đường Tầm An chưa cất đi.
Cá vua muốn ăn vụng, nhưng lại bị Lục Ngôn bóp đầu lưỡi.
Khiếu Thiên hết sạch tâm trạng xem nữ streamer xinh đẹp livestream, gượng cười vui vẻ theo bên cạnh Lục Ngôn, cả ngày chẳng làm gì cả.
May mà nó là một con chó nên mặt mày khổ sở cũng không bị ai phát hiện ra.
Chiều hôm sau, điều tra viên tổng bộ cắt cử đã tới nơi, người này giới thiệu mình là đồng đội của Đường Tầm An, danh hiệu Bạch Trạch.
Khí chất của Bạch Trạch rất giống một giáo viên trẻ nho nhã hiền hòa nào đó, rất dễ khiến người ta buông lòng đề phòng.
Thiên phú của anh ta là Thôi Miên và Cảm Ứng Manh Mối, đăng ký cấp B trong hồ sơ Thiên Khải Giả.
Bạch Trạch là một Thiên Khải Giả hệ Phụ Trợ, sở hữu giá trị ngưỡng linh lực khá cao và trị số bệnh biến tương đối thấp.
Ở tổng bộ, anh ta luôn nằm trong top 3 Thiên Khải Giả đáng tin cậy nhất.
Bạch Trạch nói: “Mặc dù là điều tra qua lại nhưng thật ra tôi không muốn tới lắm.
Tuy nhiên theo thủ tục thì tôi vẫn phải tới.
Tiếp theo đây cuộc đối thoại của chúng ta sẽ bị ghi âm… Aiz, liên lạc viên của tôi đang mắng tôi qua tai nghe, bảo tôi đừng thật thà như vậy, đỡ khiến cho cậu đề phòng.”
“Bởi vì nói ra một số đoạn lịch sử liên quan đến vật ô nhiễm sẽ khiến tổng bộ nâng cao cảnh giác…” Bạch Trạch nói: “… Nên tôi tới hỏi chút.
Cậu có quan hệ gì với 07 và Thẩm Khinh Dương vậy? Quen biết thế nào? Về phần những mặt khác, tổng bộ cũng đang tự mình điều tra rồi.”
Cuối cùng, danh hiệu của Thẩm Khinh Dương ở tổng bộ không còn là “Bạch Tuộc Mắt Lam” gì nữa, chính thức biến thành “Bạch Tuộc Đen”.
Nhân viên công tác đã chụp ảnh y lúc y tạm thời bị bắt vào nhà giam.
Thân phận khi y còn là con người cũng đã bị điều tra ra cốt lõi.
Không thể tính là vô cùng thân thiết với Lục Ngôn, song cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan.
Lục Ngôn nói: “Anh quả thực rất thật thà.”
Anh thẳng thắn kể về cách mình quen biết Thẩm Khinh Dương, đồng thời cho biết từ khi đối phương trốn khỏi trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố K thì cả hai đã không gặp lại nhau nữa.
Về phần 07, anh lược bớt chi tiết mình tìm đồ tể đầu heo đặt hàng, trong cuộc trò chuyện bày tỏ đồng cảm với những gì bọn họ gặp phải.
Bạch Trạch ghi chép một năm một mười xong xuôi, hơn nữa không kháng cự lại sự hấp dẫn nên đã ở lại nhà Đường Tầm An ăn cơm.
Cơm do Lục Ngôn nấu.
Cá quế chiên xù và thịt băm xào cà tím, rất hợp ăn với cơm.
Quá trình điều tra đã kết thúc, vậy nên lúc ăn cơm Bạch Trạch tắt bút ghi âm đi, đồng thời cắt đứt liên lạc với bên ngoài.
Tóc của anh ta hơi dài, khi vén lên thấy được cả lông chim màu trắng mọc bên mang tai.
Lục Ngôn không nhịn được hỏi: “Đường Tầm An đâu?”
Đôi đũa của Bạch Trạch chợt chững lại, anh ta đáp: “Ra nước ngoài làm nhiệm vụ, không nhanh như vậy…”
“Hắn mới chấp hành nhiệm vụ, đối đầu chính là thể thực nghiệm 01 đã bệnh biến.
Bây giờ lược bỏ thẳng thời kỳ khôi phục, lại đi nhận nhiệm vụ nữa ư?” Lục Ngôn chậm rãi hỏi thăm: “Tổng bộ thật sự coi hắn là người sao?”
Bạch Trạch cảm thấy lời này của anh có ẩn ý.
Do đó dù Lục Ngôn nấu ăn rất ngon, anh ta lại ăn không ngon miệng cho lắm.
Anh ta nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tôi làm việc 32 năm, tự nhận rằng được nhiều hơn mất, tuy nhiên đôi khi vẫn nghĩ đến chuyện bỏ công việc này.
Sau khi đạt được sức mạnh, rất nhiều Thiên Khải Giả đều vì tâm thái dần chuyển biến, cuộc đời dài dằng dặc và kiếm tiền dễ như trở bàn tay mà bỗng mất đi mục đích sống.
Tổng bộ luôn nỗ lực giúp Thiên Khải Giả dung nhập vào xã hội loài người lần nữa.”
“Khi cha tôi còn sống, nhà tôi là nhà giàu số một tỉnh Đông Châu.” Bạch Trạch chỉ vào bản thân: “Tôi trở thành Thiên Khải Giả vào lúc bệnh ô nhiễm bắt đầu lan rộng – 70 năm trước.
Cha tôi vốn chỉ là một doanh nhân nhỏ giàu có.
Nhờ tôi nên ông ấy ký được rất nhiều hợp đồng thương mại ưu đãi và hợp đồng chính phủ.
Sau đó công ty nhảy lên thành doanh nghiệp bất động sản lớn nhất cả nước.”
“Tôi vào sinh ra tử bên ngoài, đổi lấy vinh hoa phú quý cho người nhà của tôi.
Song tôi cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Mãi đến một ngày khi về nhà, tôi phát hiện mình có thêm một đứa em trai.
Tôi vẫn là con của cha mẹ, nhưng lại như không phải.
Địa vị của tôi trong nhà rất cao, nhưng tôi không có người nhà.”
“Có một khoảng thời gian tôi rất quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.
Tôi cảm thấy bọn họ chỉ đang lợi dụng tôi, bọn họ vốn chẳng hề yêu tôi.”
Nói xong, Bạch Trạch khẽ cười tự giễu: “Tôi rời khỏi bộ Hành Động Đặc Biệt, không về thăm nhà suốt một thời gian rất dài.
Khi về già mẹ tôi mắc chứng Alzheimer, ngày nào cũng ngồi ngoài cửa chờ tôi về.
Tên người thừa kế đầu tiên trong di chúc của cha tôi là tên tôi.
Trước khi qua đời vì bệnh tật, em trai tôi nói em ấy rất tự hào khi có một anh trai như tôi.”
“Việc bọn họ sử dụng tôi không mâu thuẫn với tình yêu của họ dành cho tôi.
Mối quan