Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 94


trước sau


Bãi dịch nhầy quay cuồng lao ập tới như nước biển thủy triểu, loáng cái đã ở ngay trước mặt bọn họ.
Michael nhanh nhạy phát hiện ra giá trị ô nhiễm đột ngột tăng vọt, cánh chim vàng kim sau lưng mở ra, bất chấp tư thế, mỗi tay vớt lấy một người, ôm Lục Ngôn và Nhạn Bắc bay lên.
Anh ta ước lượng mức độ chênh lệch cân nặng đôi bên, nói với Nhạn Bắc: “Ra là cậu nặng như vậy.”
Giữ nguyên tư thế lơ lửng trên không trung còn mệt hơn cả bay.
Nền sảnh lớn bị dịch nhầy lấp kín trong giây lát.
Sau khi chiếm cứ mặt đất, cụm dịch nhầy này đậm màu dần, trông như thịt vụn xay nhuyễn.
Trên thịt nát sần sùi lởm chởm khảm từng con mắt tàn độc, nhìn chằm chằm người ở không trung.
Lục Ngôn chợt cảm thấy cảnh này rất quen.
Anh ngẫm nghĩ một lúc, phát hiện đúng là mình từng gặp tình huống tương tự rồi.
Khi mới đạt được thiên phú Nói Mê, Lục Ngôn đã mơ thấy một giấc mơ.

Địa điểm trong mơ là ở biển sâu, phía dưới cũng là những con mắt phủ kín tơ máu ghê rợn như vậy.
Điểm khác biệt chính là vị trí của những con mắt trên mặt đất lúc này không cố định, chúng bơi lội khắp nơi trong đống thịt vụn.
Lục Ngôn nhắc nhở: “Đừng nhìn mấy con mắt dưới kia, chúng sẽ kích thích độ bệnh biến tăng lên.”
Ban đầu Uriel cũng gặp bất trắc thế này.
[ Nói gặp phải bất trắc không đúng lắm.

Uriel tự sát.

Trong thần thoại, Uriel quản lý khủng bố và phẫn nộ.

Thiên Khải Giả Uriel này cũng giống vậy.

Y có dao găm Lửa Địa Ngục và thiên phú Thẩm Phán, còn mọc cánh bay được.

Nếu không tự sát thì những vật ô nhiễm khác cũng rất khó giết nổi y.

]
Lục Ngôn hỏi: “Rốt cuộc thiên phú Thẩm Phán này là thế nào?”
Hệ thống cân nhắc một lát, trả lời một cách miễn cưỡng: [ Thẩm Phán chính là: “Lấy ta làm quy tắc, quyết định thế gian này”.

Tôi thừa nhận, nó xếp hạng 5 cũng hơi hơi hợp lý.

Tuy nhiên tôi vẫn kiên trì giữ nhận định rằng thiên phú xếp hạng 6 mới là nhất 6*(= trâu bò nhất)! ]
Lục Ngôn cảm giác theo giá trị ngưỡng linh lực của bản thân tăng dần, hệ thống cũng ngày càng nhân tính hóa… hoặc là cảm xúc hóa theo.
Ví dụ như hiện tại, chẳng hiểu sao anh lại nghe ra mệnh lệnh “Mau tới dỗ tôi đê” từ giọng của hệ thống.
Chẳng qua Lục Ngôn sẽ không làm chuyện này, anh tiếp tục kéo căng dây cung: “Bản thể của con sên này là con mắt nào?”
[ 548 từ Nam tới Bắc, 154 từ Tây sang Đông.

Tìm đi, dịch về phải chút từ vị trí hiện tại.


]
Với những người khác, lời này của hệ thống nói cũng như không; nhưng với Lục Ngôn thì chừng này thông tin cũng đủ rồi.
Đôi mắt của anh tựa camera, có thể truyền cảnh tượng mình từng gặp trong khoảng thời gian ngắn vào đầu.
Anh nghiêm túc nhìn thoáng qua mặt đất, sau đó nhắm mắt lại, mô phỏng vị trí đại khái trong đầu.
Không thể không công nhận rằng tính ô nhiễm tinh thần của những con mắt này rất mạnh.

Dù chỉ nhớ lại thôi Lục Ngôn cũng cảm thấy não mình đau đớn.
Anh giương cung lên, bắn thẳng về phía Tây Nam, mục tiêu là vị trí đằng trước một bức tượng thiên sứ.
Đôi cánh điêu khắc sau lưng thiên sứ này vỡ mất một nửa, nửa thân dưới bị chặt đứt, biến thành vòi bạch tuộc.
Một con mắt lao vút đi quãng dài tựa cá bơi trên thịt băm màu đỏ.
[ Ây dô, không trung kìa.

]
Lục Ngôn bỗng làm loạn khiến Michael suýt nữa không ôm nổi anh.
Michael buồn bã nói: “Cậu đang làm gì thế? Cứ như Cupid vậy.”
“Tìm mắt.” Lục Ngôn cân nhắc một lát, nói: “Trong đám mắt này, tôi có thể cảm nhận được mang máng đâu mới là con mắt quan trọng nhất.”
Michael rất đỗi khiếp sợ: “Bây giờ thiên phú xếp hạng 500 cũng lợi hại đến vậy sao?”
Tầm mắt của Nhạn Bắc quét một vòng, cuối cùng ghim tại đèn treo trên trần nhà.
Chiếc đèn treo này tựa đóa hoa nở rộ, đường kính ít nhất phải 5-6 mét, khóa với xích sắt.

Xem vẻ rất bền chắc.
Tóc của Nhạn Bắc sinh sôi với tốc độ khó tin, thay vì nói là mái tóc thắt thành bím tóc, đây càng giống rễ cây nào đó hơn.

Những chiếc rễ này quấn chặt vào phần đáy đèn treo.
Y vận lực kéo mạnh, không rơi, vì vậy quay sang nói với Michael: “Cậu buông tay ra.”
Michael ngờ vực buông tay.
Nhạn Bắc như đang chơi đánh đu, treo người trên đèn treo, quấn tóc ngồi lên đèn.
Y quay đầu nói với Lục Ngôn: “Đến đây đi.”
Với một ADC* mà nói, tìm được điểm ngắm bắn thích hợp đôi khi còn quan trọng hơn cả trình độ của bản thân.
*ADC (Attack Dame Carry): vị tướng có sát thương vật lý ở tầm xa, thường được áp dụng đối với các vị trí xạ thủ trong team game.

Đây là những tướng rất yếu ở giai đoạn ban đầu nhưng lại mạnh ở giai đoạn giữa và cuối game nên thường được giao trọng trách carry của team.
Đèn trên tường mới thắp được mấy chiếc, không gian trong sảnh tối tăm.

Dịch nhầy trên mặt đất trông càng có vẻ tởm lợm khiếp người hơn.
Tảng thịt đỏ hồng chậm rãi leo lên theo vách tường, hệt dây thường xuân không ngừng mọc dài.
Lục Ngôn nhìn về phía cửa lớn và cửa sổ, những nơi đó đều đã bị đống thịt phá hỏng.

Mấy con mắt canh giữ tại chỗ như hổ rình mồi.

Michael thử chém kiếm thánh trong tay về phía thương gia.
Thanh kiếm lớn vàng kim vẽ ra luồng sáng chói mắt, một đám mắt lập tức hóa thành bột mịn, nhưng thịt xung quanh lại phân tách ngay lập tức, sinh sôi nảy nở, bổ sung vào những lỗ hổng.
Những con mắt đó tỏ rõ ý cười mỉa mai.
Michael trở nên bực bội hẳn.
Chỉ mới vài phút ngắn ngủi, anh ta không những thấy được thi thể của chiến hữu mất tích nhiều năm mà còn gặp phải loại quái vật ghê tởm này.

Đổi thành ai thì tâm trạng cũng chẳng tốt nổi.
Có điều dẫu sao anh ta cũng là Thiên Khải Giả công tác nhiều năm nơi tiền tuyến, rất nhanh đã phát hiện ra tình hình của bản thân không ổn, lập tức rút thuốc an thần quân dụng trong túi ra, uống một bình.
Michael ném bình rỗng xuống đất, đống thịt ùa lên, nuốt chửng, ngay cả vụn thủy tinh cũng chẳng chừa lại.
Lục Ngôn nói: “Xem mũi tên của tôi này Michael.”
[ Lấy bức tượng thiên sứ vừa nãy làm mốc, hướng về phía cửa vào là trục Y, lập hệ tọa độ vuông góc.

Mỗi con mắt là 1 độ.

]
[ 1123, 81.

]
Lục Ngôn nhắm mắt lại, tính toán một lát rồi bắn mũi tên màu bạc trong tay ra.
Đầu mũi tên lao vụt đi tựa sao băng.
Bãi thịt nát này đã tích tụ ra bề dày, mũi tên tiến vào trong một nửa nổ tung thành một chiếc động lớn, máu màu đen túa ra từ bên rìa.

Michael rút kiếm chém về phía mặt đất.

Tảng thịt vụn lớn lập tức bốc hơi, nền đá xanh kiên cố bị cắt thành khe rãnh sâu không thấy đáy.
[ 1217, -46.

]
Mũi tên thứ hai.
Thịt vụn hét thảm một tiếng, vội vã mấp máy.
[ 1365, -217.

]
Mũi tên thứ ba.
……
……
Theo từng mũi tên bắn ra, thời gian cần để tính toán của Lục Ngôn cũng ngắn dần.


Ngược lại, hô hấp của anh dần trở nên nặng nề, trước mắt xuất hiện màu sắc rực rỡ kỳ ảo, hệt như trúng độc nấm.
[ Ký chủ.

] Hệ thống nghiêm túc nhắc nhở: [ Tới giờ uống thuốc rồi.

]
Không biết mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sau lưng anh tự bao giờ.
Lục Ngôn lấy thuốc đặc hiệu vị bạc hà của mình ra, nhưng có lẽ do nó được chế tạo cho những mức bệnh biến khác nhau nên khi tan trong miệng chẳng tạo ra

công hiệu gì.
Nhạn Bắc ôm lấy Lục Ngôn từ đằng sau, dựa đầu lên lưng anh, mái tóc biến thành dây leo, thăm dò vươn vào trong túi Lục Ngôn, lấy đóa hoa nhỏ màu trắng ra, đưa tới bên miệng Lục Ngôn.
Lục Ngôn nuốt xuống theo bản năng, mùi vị ngọt lành hương sữa.
Song rất rõ ràng, chừng này hoa vẫn chưa đủ.
Dây leo cuộn lấy dao găm đặt trong túi Nhạn Bắc, nhẹ nhàng cắt một mảng nhỏ da thịt ở gáy y.
Mười mấy đóa hoa màu trắng lập tức mọc ra từ ngọn tóc Nhạn Bắc.

Y hái hoa trắng xuống, gom thành một bó hoa nhỏ, đưa vào trong miệng Lục Ngôn.
Tầm mắt Lục Ngôn cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, không còn ảo giác kỳ dị nữa.
Mũi tên lại lần nữa lên dây.
Mặc dù thương gia không có thần trí nhưng vẫn có bản năng của động vật.
Sau vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, nó đã cảm nhận được mùi nguy hiểm rõ rệt.
Từ trước tới giờ, con mồi của nó luôn không thoát khỏi ô nhiễm tinh thần, chỉ kiên trì được vài phút đã ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ cho nó nuốt chửng.

Giống như những thợ săn tai ương tới đây khi trước vậy.
Thế nhưng nhóm người này lại hơi khác.
Nội tâm thương gia sinh ra ý định rút lui, vốn kiếm thánh của Michael cũng chứa ánh sáng Thánh, gây ra tổn thương gấp bội với vật ô nhiễm, khiến cho con mắt của nó bị bỏng cháy đến đỏ ngầu, rất khó chịu.

Tốc độ leo lên của thịt vụn chậm hơn thấy rõ, từng tảng mắt lớn cũng đang dần biến mất.
Nó biết rằng không thể cứ như vậy mãi.

Trong thời gian ngắn nó không đụng chạm được nhóm người này, hiệu quả ô nhiễm tinh thần cũng không lộ rõ.

Tiếp tục thêm nữa chắc chắn sẽ bất lợi cho nó.
Bãi thịt vụn bắt đầu tụ lại tại vùng trung tâm, tựa một cục thịt vo tròn.
Vậy mà mũi tên của Lục Ngôn lại dời khỏi quả cầu thịt này.
[ Bên trái góc tường đằng trước.

]
Quả nhiên thương gia đã đọc nhuần nhuyễn binh pháp, biết bỏ quân tốt giữ quân tướng.

Kinh nghiệm trong quá khứ làm cho nó rất tin tưởng vào chiêu đó, song đây lại là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời này của nó, còn sai hơn cả việc để vợ mình nuốt một nhúm nhau thai ghê tởm.
Trong một góc có một con mắt nhỏ mọc chân lông như chân nhện, đang lặng lẽ chui vào khe hở bức tường.
“Vèo” một tiếng.
Mũi tên dài màu bạc chứa nhuệ khí thẳng tiến không chịu lùi, đâm xuyên qua con mắt chỉ lớn bằng đậu tằm cách xa mấy chục mét này.
Một tiếng kêu ré khiến màng nhĩ người ta đau đớn vang lên trong sảnh lớn.
Con mắt tám chân này bị ghim chặt ở góc tường.

Nó quay cuồng trên mặt đất, đau đớn giãy giụa, tiếng kêu rên khiến người ta sởn gai ốc.

Quả cầu thịt giữa sảnh lập tức mất đi hoạt tính, hệt một vật chứa nước bị đập vỡ, vụn thịt bắn tung tóe đầy đất.

Những con mắt nhanh chóng héo rút, chỉ còn lại màng gân màu trắng liên kết lẫn nhau, trải ra trên mặt đất tựa một tấm mạng nhện khổng lồ.
Tiếng kêu rên của thương gia nhỏ dần, cuối cùng bất động hẳn.
“Chết chưa?” Lục Ngôn hỏi.
[ Chết rồi.

]
Michael nhíu mày, nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất.

Bây giờ nơi nơi toàn là vụn thịt bắn ra từ quả cầu thịt kia.
Anh ta lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh làm tư liệu thăm dò.

Sau khi rời khỏi đây sẽ gửi hết cho tổng bộ.
Cuối cùng Lục Ngôn cũng có tâm trạng quan sát Uriel gần trong gang tấc.
Uriel bị treo trên giá chữ thập 26 năm ròng rã, dù là Thiên Khải Giả biến dạng ở mức độ cao thì phần lớn cơ thể cũng đã bắt đầu khô quắt, chỉ còn một tấm da dính trên khung xương.

Tuy vậy, quần áo trên người y vẫn giữ lại sự đẹp đẽ quý giá ban đầu do được làm từ chất liệu đặc biệt.
Y có một mái tóc dài thẳng màu nâu sẫm, rủ xuống tận đầu gối, đầu cúi xuống, vừa đủ cho Lục Ngôn nhìn thấy đỉnh đầu y.
Uriel cao 3 mét nên đầu cũng lớn hơn bình thường, vì vậy vết thương ở gáy y càng rõ ràng hơn.
Đó là một lỗ thủng, xem từ vết thương thì hẳn do bị vật nhọn dạng mũi dùi nào đó đâm mạnh vào.
[ Quen không? Quen là được rồi.

Hạnh phúc để lại cho người vô tri.

] Giọng điệu hệ thống thấp thoáng đôi phần thương hại: [ Đây là phẫu thuật cấy ghép thiên phú.

]
[ “Thẩm Phán”… bị người của Hội Biển Sâu trộm đi.

]
[ Vốn dĩ là thiên sứ chính nghĩa thẩm phán thế gian.

Giờ đây kẻ quyết định đã biến thành Satan.

]
Nhạn Bắc vẫn ôm eo Lục Ngôn, trông rất mỏi mệt.
Y cọ cọ đầu lên lưng Lục Ngôn, nhẹ giọng nói: “Hôm nay không nở hoa được tiếp rồi.

Nghiên cứu viên nói nếu biến thành cây thì tôi sẽ không động đậy nổi nữa.”
Michael chụp xong hiện trường vụ án, lại lần nữa bay lên không trung, chuẩn bị đón Nhạn Bắc và Lục Ngôn xuống đất.
Lúc này, Lục Ngôn chỉ vào đầu Uriel: “Michael anh xem, vết thương trên đầu y rất giống phẫu thuật cấy ghép thiên phú.”
Michael rung cánh, bay tới đỉnh giá chữ thập.
Anh ta nhìn đăm đăm miệng vết thương kia, khóe mắt đỏ hoe.
Một lúc lâu sau, Michael hít sâu một hơi, giơ điện thoại lên chụp ảnh..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện