Lúc Lâm Hạ chạy về ký túc xá cho bạn cùng phòng ăn, mọi thứ vẫn như thường lệ, tựa như tối hôm qua cậu chưa từng come out với họ vậy.
Chỉ là khi đến lớp, nếu các chàng trai nhìn thấy có bạn nam nào lân la đến nói chuyện với Lâm Hạ thì sẽ trông gà hoá cuốc, cứ sợ mình bỏ lỡ tin nóng sốt dẻo, rồi lại lo Lâm Hạ lụy tình, bị người ta lừa mất.
Nhưng tia gần hết bọn con trai trong lớp mà chẳng tìm ra được đối tượng nào khả nghi, cả bọn mới nghĩ, chẳng lẽ là người trong lớp tự chọn hay câu lạc bộ chăng? Cả ngày trôi qua mà biệt đội bạn cùng phòng vẫn không thu hoạch được gì.
Tối đến, Lâm Hạ đeo balo chực rời đi, “Mình chuẩn bị đến nhà ăn, các cậu có ai muốn ăn khuya không?”
“Mì tương đen Bắc Kinh – nhà ăn số 2 nhá.
” Tiểu Tiền lên tiếng đầu tiên.
Tiểu Bàng đang giảm cân nên không nhờ, hôm nay Tiểu Triệu không có hứng ăn, chỉ thuận miệng thắc mắc: “Vẫn đi với Phương Kỳ à?”
“Không phải.
” Lâm Hạ phủ nhận.
“Thế với ai!!!” Tiểu Bàng rú lên một tiếng suýt đâm xuyên luôn trần nhà, “Nam hay nữ?”
“Là Y Thương, các cậu cũng biết đấy.
” Lâm Hạ thành thật khai ra.
“À, Y Thương ấy hả.
” Tiểu Tiền héo ngay lập tức, nhưng sau đó lại chợt nghĩ đến một khả năng, đừng nói “người ấy” là Y Thương nhé?
Suy cho cùng, trong lớp cũng không có đối tượng nào khả nghi, chẳng qua Y Thương trông có sức hút với phái nữ hơn nên cậu ta mới không liên tưởng đến anh mà thôi.
“Thế đi đi.
” Tiểu Bàng như thể hóa thân thành ông cha già đồng ý cho con trai cưng nhà mình ra ngoài chơi, còn không quên dặn dò, “Nhớ về sớm.
”
Cậu ta nói xong thì quay sang mắt qua mày lại với Tiểu Tiền, tỏ được suy nghĩ trong đầu đối phương, sau khi Lâm Hạ rời đi, Tiểu Bàng mới lên tiếng: “Đi thôi?”
Lúc Lâm Hạ đến nhà ăn, Y Thương đã có mặt ở đó, anh ngồi ở chỗ mà lần trước cậu và Phương Kỳ đã hẹn với nhau, Y Thương nhìn cậu rồi lên tiếng xin lỗi, bày ra vẻ mặt vừa vô tội vừa chân thành: “Ngại quá đi mất, trễ thế này còn bắt cậu ra đây dạy Toán cho mình.
”
Chuyên ngành của Y Thương không phải Toán học, mà tính ra anh học Toán cũng chẳng kém, nhưng nếu so với Lâm Hạ thì có thể lấy chữ “kém” ra hình dung được rồi.
“Không sao đâu, hồi trước mình cũng giúp các bạn khác, thế nên đừng bận tâm.
”
Lâm Hạ thường xuyên phụ đạo môn Toán cho bạn, thế nên lúc Y Thương nói muốn học Toán, Lâm Hạ thật sự không hề nghĩ đi hướng khác, cứ tưởng rằng Y Thương chỉ đơn giản muốn học thật, vậy mà cậu còn khấp khởi mừng thầm, bởi vì người anh nghĩ đến đầu tiên chính là mình, chứ không phải ai khác.
“Rốt cuộc cậu có bao nhiêu đối tượng để kèm cặp vậy?” Trong mắt Y Thương toát ra sự tủi thân.
Lâm Hạ cũng không chậm tiêu tới mức nghe không ra giọng điệu của anh, hai tai cậu thoáng cái đỏ ửng, rồi lại sợ bản thân tưởng bở, dù gì trai thẳng đều đùa rất bạo, Y Thương chỉ nói bâng quơ một câu, chỉ có tâm tư của cậu không trong sáng mà thôi.
“Cũng không có bao nhiêu hết.
” Lâm Hạ giở sách ra, lí nhí đáp.
Y Thương lấy tay chống đầu rồi nghiêng mặt sang nhìn cậu, ung dung hỏi: “Vậy sau này cậu bớt dạy họ lại, dạy cho mình nhiều hơn nhé, được không?”
“Nếu cậu muốn thì mình sẽ tới giảng bài cho cậu.
” Lâm Hạ có cảm giác đầu mình sắp bốc khói tới nơi, nhưng cậu vẫn cố gắng nghiêm túc đáp lời anh.
“OK, nói rồi nhá, cậu không được nuốt lời đâu đấy.
” Y Thương nhớ tới cái lần chạy bộ trước đó, rõ ràng đã hẹn nhau xong xuôi, vậy mà lúc sau Lâm Hạ lại trở mặt chặn WeChat mình.
“Ừm.
” Lâm Hạ lật giáo trình ra, một lòng chỉ muốn bổ túc cho anh nhanh nhất có thể.
Tiểu Bàng, Tiểu Tiền và Tiểu Triệu ngồi chung với nhau, ngó thấy điệu bộ của Lâm Hạ mới nghĩ bụng, hay lắm, hoa nhài với phân trâu đều tìm được rồi, mà trông có vẻ bông hoa này còn chủ động cắm vào bãi phân nữa chứ.
Tiểu Bàng là đứa cảm xúc trào dâng cao nhất, cậu chàng còn vì chuyện này mà nghỉ giảm cân một hôm để mua bữa khuya, ba người chụm đầu chóp chép ăn khuya, miệng không ngừng thảo luận về chuyện của Lâm Hạ.
Còn Lâm Hạ trong chủ đề bàn tán của họ chỉ cần giảng tới đề Toán là lập tức đắm mình vào bên trong, đến khi Y Thương ngước lên, nhác thấy bạn cùng phòng của cậu mới bèn khều Lâm Hạ, chỉ tay về phía bên trái ngay trước mặt, “Bạn cùng phòng của cậu ở đằng kia phải không?”
“Hửm?” Lâm Hạ nhìn theo hướng chỉ của anh, ngoài họ ra thì còn ai vào đây, “Đúng rồi.
”
Nhất định là các cậu ấy theo mình tới đây, đoán chừng đã đánh hơi được gì rồi, Lâm Hạ lật đật móc di động ra, gửi tin nhắn vào trong group ký túc xá: Các cậu đừng có làm bậy đấy!!
Tiểu Tiền là người trả lời đầu tiên: Ái chà chà, có người giấu đầu lòi đuôi kìa ta ơi.
Tiểu Bàng còn đang chìm đắm trong đau thương: Những hai dấu chấm than!!!!! Lần đầu tiên mình thấy cậu kích động như vậy luôn đó!!!
Tiểu Triệu cũng reply: Cậu xong đời rồi, cậu chìm đắm vào dòng sông mang tên tiếng gọi tình yêu rồi há há há há há há há há há.
Tiểu Tiền: Người tri thức thì không yêu đương, cậu sắp ngu người rồi, học bổng kì này sẽ thuộc về mình!!
Lâm Hạ đọc tin nhắn bạn cùng phòng gửi tới, tâm trạng tốt vô cùng, khóe miệng không chịu kiểm soát mà nhếch lên: Của mình hết.
Tiểu Bàng lại rên rỉ: Rồi xong luôn, toi đời, Hạ Hạ đáng yêu của bọn mình bị Y Thương đầu độc mất rồi [Òa khóc]
Tiểu Triệu: Đụ!!! Tiểu Bàng!!! Sao mày còn giống gay hơn cả Lâm Hạ vậy!!
Tiểu Tiền: Phải đó!!! Nói mau!! Có phải mày thích bố bọn này không!!
Tiểu Bàng: Chết mẹ hết đi cho tao!!! Đừng có đoán mò!!! Tại tao sợ bố tụi mình chịu thiệt chứ bộ!!!!!
Lâm Hạ: Các cậu đang thi ai nhắn nhiều chấm than hơn hả?
“Đang nói chuyện với bạn cùng phòng à?” Y Thương bây giờ đã luyện được tuyệt kỹ “chỉ có đoán là đúng”.
“Ừm.
” Lâm Hạ bỏ điện thoại xuống, ngờ ngợ nghĩ chắc Y Thương vẫn chưa đọc được gì đâu.
“Không lại đó chào hỏi sao?”
“Không cần đâu, chung phòng ký túc xá hết mà, lát về cũng gặp lại thôi.
” Lâm Hạ lại cho rằng dẫn Y Thương sang đó chào hỏi mới kì cục hơn.
“Nhưng mình với các cậu có chung phòng ký túc đâu.
” Có điều Y Thương cũng không kiên quyết đòi qua bên đó chào hỏi, nhưng khi bạn cùng phòng Lâm Hạ nhìn sang bên đây, anh liền vẫy tay với bọn họ.
Đám bạn cùng phòng thấy động tác của Y Thương liền nhốn nháo hết lên, sau đó điên cuồng vẫy tay chào lại, làm như sợ người trong nhà ăn không thấy không bằng.
“Mình dạy dở lắm đúng không?” Lúc này Lâm Hạ lại liếc anh bằng ánh mắt tựa như thầy giáo nhìn nhóc học trò phá phách nghịch ngợm, “Cho nên cậu mới còn tâm trí để ý đến họ.
”
“Đâu có đâu có, cậu giảng hay lắm luôn, nếu hồi trước mình có người thầy tận tâm như cậu, kiểu gì cũng phải thi max điểm cho xem.
” Y Thương sợ Lâm Hạ nghĩ anh đang lãng phí công sức giảng bài của cậu, vội vàng tỏ ý, “Chúng ta tiếp tục đi.
”
Nghe vậy, nhịp tim vừa bình ổn lại không lâu của