Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.
Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.
Cảm ơn
Tôi cảm thấy lòng có chút chơi vơi, có lẻ khoảnh khắc đó tôi đã nghĩ tới anh, nghĩ tới việc mình không thể nào nhìn thấy được nụ cười của anh thêm một lần nào nữa.
Rõ ràng, tôi đã yêu nụ cười đó nhiều năm đến vậy cơ mà.
Buồn cười thật đó
Giờ đây, khoảnh khắc tôi tưởng chừng tôi sẽ được giải thoát, hay ít nhất cũng là đi đầu thai, nhưng hiện tại tôi lại đứng ở đây.
Ở ngôi nhà bắt nguồn sự bất hạnh của tôi, nhưng tôi không biết nên đi đâu.
Ánh mắt va vào cánh cửa đang được đóng chặt im liềm.
Một ý định táo báo xuất hiện trong suy nghĩ của tôi, liệu nếu tôi đi đến cánh cửa đó.
Mở ra và đi đến bất kì nơi nào đó mà tôi muốn, đi đến những nơi mà lúc sống tôi muốn đến nhưng lại chưa từng làm được?
Nghĩ là làm, tôi đi đến trước cửa, đưa tay tới ý định vặn nắm cửa.
*Cốp!
Ngón tay tôi chạm mạnh vào một bức tường gì đó, trông có vẻ rất kiên cố, ngón tay có chút đau.
Tôi lùi lại, xoa xoa ngón tay mình, nhìn lại cánh cửa, không nguyện lòng mà đưa tay lên chạm vào bức tường vô hình đó.
Không mãn nguyện mà đập mạnh, cuối cùng là gào thét.
- Không thể nào, không thể nào, chẳng lẻ, sẽ bị nhốt ở nơi bất hạnh này đến khi thành quỷ hay sao?
Tôi lầm bầm trong miệng, cúi gầm người xuống, tôi nhìn cổ tay mình, vẫn có 2 vết cắt sâu đó, thấy đến tận lớp mỡ dưới da.
Tuy máu đã không còn chảy nữa, nhưng trông cũng khá tởm lởm, cũng may, là không có cảm giác đau lắm.
Tôi giơ tay lên che đi giọt nước mắt chực chờ rơi, tự cười bản thân mình.
Đến chết rồi, cũng mang chấp niệm với anh, đến đi đầu thai cũng không thể.
Tôi nhìn lại căn nhà trống trãi, lúc tôi dọn đi, có lẻ, anh ấy đã không biết, dường như, căn nhà lại giống y hệt lúc tôi còn ở đây.
Chủ nhân của nó chán