Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.
Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.
Cảm ơn
- Tôn Thiên Nam...khi em ấy chết, em ấy đã liên lạc cho tao...em ấy nói, em ấy muốn buông tha cho mày.
Tao nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, cố chấp suốt mấy năm trời, vì sao cứ nói buông bỏ là buông bỏ.
Cho đến khi em ấy gửi tài liệu hình ảnh đã trói buộc mày suốt bao năm trời cho tao cùng với đống tài liệu bản thảo cho bộ truyện em ấy đang viết dang dở và cả tài khoản đăng truyện của em ấy....tao không nhận ra rằng em ấy đang có vấn đề.
Em ấy chỉ nói...sắp tới, rất bận, không thể tiếp tục đăng truyện thường lịch cho mọi người....vì vậy nhờ tao thay thế em ấy đăng giúp...tao...đã đọc bộ truyện đó...
- Trong truyện, nhân vật chính rất hạnh phúc, mỗi phút giây nhân vật chính điều cười chưa từng ngắt, tao đọc mãi...đọc mãi...cuối cùng cũng nhận ra, làm gì có bộ truyện nào ở đây...làm gì có thứ gì gọi là trí tưởng tượng của em ấy...đó là ước mơ của em ấy, câu truyện đó, chính là cuốn nhật kí của em ấy....em ấy...mơ ước được hạnh phúc như thế.
Tôi thẫn thờ ngồi bên cạnh, tôi không nghĩ tâm tư của mình dễ dàng bị phát hiện đến thế kia.
Vậy mà tất cả những gì để suy nghĩ lại bị gã nhìn ra mất rồi.
- Nó luôn dằn vặt tao, nếu như lúc đó tao nhận ra rằng em ấy có vấn đề, gọi cho em ấy hay chạy đến bên cạnh tìm em ấy mà khuyên nhủ.
Mày biết không lúc đó đã 3 giờ sáng rồi, tại sao tao lại không ra em ấy vì sao thức khuya như vậy.
Lại gửi hết tất cả bản thảo cho tao, tao biết rõ bộ truyện đó là cả tâm huyết của em ấy.
Nói đưa hết liền đưa hết, lại còn nói vài câu khó hiểu...vậy mà tao từ đầu đến cuối lại không nhận ra, đó lại là lần cuối cùng em ấy chào tạm biệt tao....
-