Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.
Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.
Cảm ơn
Khung ảnh khá cũ, nhìn là biết cũng gần cả chục năm, tôi run rẫy vương tay đến muốn cầm khung ảnh lên.
Tiếng chuông báo thức dưới nhà vang lên, tôi nhìn vào đồng hồ, tới giờ rồi...
Tôi nghe thấy tiếng anh thức dậy, thủ thỉ gọi tên tôi dưới nhà, sau đó lại khóc nức nở như một đứa trẻ.
Tôi không màng bận tâm, chỉ châm châm vương tay đến muốn chạm vào khung ảnh.
Tôi cầm bức ảnh lên xoa xoa nhẹ người trong ảnh, bức ảnh là một cậu bé trạc khoảng 14 tuổi đang cúi người bứt một cành hoa.
Mà khung ảnh cộng góc chụp là chụp lén, tôi nhìn kĩ cậu bé trước mắt.
Một giọt rồi hai giọt, nước mắt của tôi rơi trên khung kính.
Cậu bé trong ảnh này là tôi của 14 năm trước.
Tôi sờ vào khung gỗ cũ kĩ mục nát rồi ôm nó vào lòng mà khóc nức nở.
Hàng ngàn câu hỏi đặt trong đầu tôi.
Vì sao nó ở đây? Vì sao anh lại có được nó? Vì sao anh lại chụp lén tôi khi còn bé? Vì sao anh lại để ảnh tôi trên bàn làm việc.
Càng nhiều câu hỏi, nước mắt tôi rơi càng nhiều.
Tôi run rẫy cầm khung ảnh, muốn lôi nó ra mà xé nát.
Tay tôi run run mở khóa chốt ở khung ảnh, giống như lâu ngày nên rỉ sét.
Khóa vặn rỉ sét và có phần cứng, tôi cố cạy nó ra đến mức tay ửng đỏ.
Bức ảnh vừa rơi ra, kèm theo rất nhiều tờ giấy nhỏ và nhiều bức ảnh khác nhau.
Tôi run rẫy đặt lại khung lên bàn, cúi người nhặt những tờ giấy nhỏ đó.
Tôi mở ra từng cái, từng chữ, từng chữ như rạch nát tim tôi.
- Hôm nay bỗng nhiên bố mẹ lại dẫn một bà cháu đến nhà, bảo là người giúp việc cho nhà.
Mình không thích có người lạ trong nhà cho lắm, dù gì người hầu trong nhà cũng quá nhiều rồi mà.
Cơ mà cậu bé đi cùng bà ấy rất đáng yêu, mình rất thích cậu ấy.
Rất muốn chơi với cậu ấy.
- Mình có hỏi cậu ấy tên gì, cậu ấy chỉ sợ