Tôi tự cốc vào đầu mình một phát, sao đầu óc mình dạo này cứ hay nghĩ mấy điều vẩn vơ thế không biết.
Làm gì có chuyện đó! Mình bị dở hơi thật rồi!
Mắt lại nhìn vào bộ đầm để phân tán sự chú ý.
Xem ra Lục Nhất Minh cũng chu đáo phết nhở? Có vẻ là anh ta sợ tôi làm mất mặt nhà họ Lục nên cố tình chuẩn bị tận tình đây mà.
Cũng đúng, đã là đi dự tiệc thì không thể ăn mặc xuề xòa được.
Đồ đạc tôi mang theo toàn là đồ trước khi tôi lấy chồng, không có bộ nào có thể coi là tử tế để đi dự một cái tiệc tầm cỡ như tại nhà họ Lục.
Khi tôi đang đắn đo có nên bỏ tiền mua một cái đầm mới hay là không thì đành mặc bộ váy Lục Nhất Minh chuẩn bị trước vậy.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ mạch suy nghĩ, tôi luống cuống cất bộ đầm vào chỗ cũ.
Là Vân Vân, cô bạn thân thiết nhất của tôi gọi! Tôi mừng rỡ mở điện thoại lên nghe.
"Thế nào bạn hiền của tôi? Một tháng đi du lịch châu Âu cùng gia đình vui không?"
Ngay sau đó tôi nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia.
"Ui, vui gì chứ.
Không có Khanh ở bên cạnh mình chẳng thấy vui một tẹo nào cả.
Oh ước gì mình mọc đôi cánh và có thể bay thẳng tới chỗ cậu nhở?"
Lại bắt đầu, lại bắt đầu rồi đấy.
Tôi ghét bỏ để điện thoại lên bàn.
"Cậu còn nói bằng giọng điệu chảy nước đó mình cúp ngang, nhá?"
Ngữ điệu trách móc truyền thẳng vào tai, làm tôi liên tưởng mình vừa đi ngang qua một cái loa phường đang bật inh óc cả một góc phố.
"Ấy đừng, sao lại phũ phàng thế? Cái con bé vô tâm này! Trong khi mình ở tận nơi xa nhớ tới cậu chết đi được, thế mà cậu nỡ lòng nào dập điện thoại của mình là sao hả?"
"Ừ...!thì...!mình cũng nhớ cậu!" Vốn không phải là kiểu người thích nói mấy lời hoa mỹ bay bổng, nên tôi đành chống chế.
"Mình cũng nhớ cậu lắm nên về sớm với mình nhé."
Vân Vân không nhận ra tôi đang không thành thật, vẫn cười cười nói nói một cách vui vẻ.
"Hi hi! Mình biết ngay là chỉ có mình Khanh là yêu mình nhất."
Không có đâu bạn ạ!
Chẳng là...!Nghe cô nàng này khóc lóc cũng nhức đầu phết đấy.
Ngoài chị An Nguyệt là người bạn thân thiết ở chỗ làm, tôi còn có thêm một cô bạn tên Lê Vân Vân nhí nhảnh và trong sáng.
Cô ấy là người bạn thân nhất khi chúng tôi vào học cấp ba.
Hồi đó trong lớp, chúng tôi thân thiết với nhau tới mức nhiều đứa có trí tưởng tượng phong phú cứ luôn mồm bảo là bọn tôi đang đóng phim bách hợp gì đó.
Bọn nó nói thế cũng không sai, vì Vân Vân lúc nào cũng hung hăng và bá đạo tuyên bố mấy câu chủ quyền như kiểu này: "Mấy thằng đực rựa kia tránh sang một bên! Khanh là của tôi, cấm đứa nào bén