"Rắc rối quá nhỉ?"
Vân Vân chau mày, hễ nhìn vào dáng vẻ tập trung suy nghĩ của cô ấy tôi lại cười mỉm.
Trong không khí căng thẳng như thế này, nụ cười trên môi tôi có lẽ trông có gì đó gượng gạo lắm.
Mà thôi, ai bảo bạn của tôi đáng yêu tới mức đốn tim người khác như này.
Xinh đẹp ngọt ngào như con búp bê thì ai mà chẳng quý chẳng mến.
Tuy đẹp là vậy nhưng sao đợi mãi vẫn chẳng có anh chàng nào đến cưa cẩm và rước quách cậu ấy đi nhỉ? Tôi tò mò muốn biết lý do ghê...
"Theo sự hiểu biết bấy lâu nay của mình về bác Lục, tất nhiên bác ấy không đồng ý cho phép cậu và tên họ Lục đó ly hôn, đúng chứ?"
"Ừ, nhưng vẫn chưa hết đâu.
Cậu tiếp tục đoán nữa đi."
"Vậy bác Lục còn nói gì nữa à? Vì mình thật sự chẳng đoán thêm được bác ấy nói gì với cậu.
Bác quý cậu còn hơn con đẻ mà, làm sao nỡ lòng để cậu rời đi dễ dàng như thế."
Nghe cô ấy nói vậy tôi vừa lắc đầu vừa cười buồn, khuôn mặt trầm đi trông thấy.
"Con đẻ gì chứ? Mình không nghĩ ông ấy coi trọng mình tới mức đó.
Nếu nói là ơn huệ thì cũng có lúc phai nhạt theo thời gian thôi, chẳng bằng nói đó là một cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi thì đúng hơn đấy.
Có lẽ là ông ấy đã lo nghĩ tới chuyện mặt mũi nhà họ Lục bị mất hết nếu như tin tức này lộ ra ngoài."
Nhìn tôi cười nhạt nhẹ bẫng, Vân Vân kích động đứng dậy, muốn đi xả giận thay tôi.
"Không thể để yên như thế được! Đi! Cậu đi cùng mình đến nhà họ Lục ba mặt một lời."
Tôi bình tĩnh ngăn cản cậu ấy, bạo lực không giải quyết được vấn đề.
Nó chỉ khiến mọi chuyện rắc rối hơn mà thôi.
"Đúng là Lục lão gia không hề đồng ý bọn mình ly hôn, ông ấy còn uy hiếp rồi dùng chiêu dọa dẫm luật sư con trai mình thuê về.
Đã vậy trước khi mình đi ra khỏi nhà chính, Lục lão gia có loáng thoáng nói thêm một câu, nhưng đó là câu nào thì mình không nhớ rõ lắm.
Chỉ biết ánh mắt ông ấy sắc bén giống kiểu...!giống kiểu..." Tôi ấp úng rồi dừng lại không kể tiếp nữa.
"Giống kiểu thế nào? Nếu khó nói quá để mình nói thay cậu.
Có phải là...!dù cậu có cố gắng làm gì, thì trong mắt ông ấy cũng đều là trò trẻ con, đúng không?"
Như được gãi đúng chỗ ngứa, tôi vỗ tay kêu đét một cái.
"Chuẩn luôn! Thế cho nên, mọi sự mình lo lắng không bao giờ là thừa.
Có khi bây giờ Lục lão gia đã biết cậu về nước và đoán bọn mình hợp lực thế này thế kia rồi bày mưu tính kế các kiểu.
Cậu bảo mình đi ngay thế có khác gì lạy ông tôi ở bụi này?"
"Thế giờ cậu định thế nào?"
"Trước hết mình phải dùng chiến thuật cái đã."
"Chiến thuật thế nào?"
"Vừa phản kháng vừa giả vờ ngoan ngoãn cho nhà họ Lục thấy.
Đến lúc nào bọn họ chán chả thiết tha nữa thì đó chính là lúc thích hợp nhất để chuồn êm đấy."
"Vậy...!cậu bảo