Tại tòa nhà chọc trời của thành phố, sấm chớp đùng đùng nổi lên, rạch ngang một khoảng trời.
Cơn giông tố nhanh chóng ùn ùn kéo đến, mây đen vần vũ tụ thành mảng to lớn trút từng giọt mưa nặng nề xuống mặt đất.
Bên trong tòa nhà, ngay tầng cao nhất ấy...
Một vóc dáng bé nhỏ và gầy yếu ngồi khuỵu dưới sàn nhà lạnh căm.
Gương mặt xinh đẹp đầm đìa những giọt nước mắt của tuyệt vọng, cô ôm lấy chân người đàn ông, miệng liên tục cầu xin.
"Nhất Minh, em có thai rồi! Em xin anh đừng vứt bỏ em có được không?"
Nhưng bỏ qua lời cầu xin đáng thương ấy, người đàn ông lãnh khốc không chút lưu tình buông lời xua đuổi.
"Trần Lam Khanh, mau buông ra! Đừng để tôi phải ra tay đánh cô!"
Qua lớp kính thủy lực trong suốt, có thể thấy rõ ngoài kia mưa rơi nặng hạt đến thế nào, giống như nước mắt ở trong tim cô gái nhỏ không ngừng rơi xuống tạo thành một dòng lũ lớn.
Cô không tin mấy năm sớm tối quây quần bên nhau giữa bọn họ lại dễ dàng xóa bỏ vì một người phụ nữ khác.
Cô run rẩy tiếp tục ôm lấy chân người đàn ông mình yêu đậm sâu, miệng mấp máy những lời đáng thương.
"Nhưng em đang mang trong mình cốt nhục của anh! Dù có thế nào em cũng không buông, cũng không đồng ý ly hôn."
Cô gái vừa dứt lời, áp suất trong căn phòng liền trùng xuống, gương mặt âm u của người đàn ông đen kịt.
"Phá cái thai đi, cô cảm thấy mình xứng đáng mang thai con của tôi sao?" Bên ngoài mưa rơi như trút nước, người đàn ông ôm người con gái anh ta yêu tàn nhẫn nói.
"Mà cái thai đó chắc gì đã là của tôi.
Nhìn thấy cô thôi là tôi đã thấy chướng mắt rồi.
Nếu có bản lĩnh, thì chết cho tôi xem."
Và rồi mọi thứ xáo trộn lên, chuyển sang cảnh khác.
Cô gái vừa khóc bi thương vừa khóc uất ức mở tung cửa sổ sát đất, không do dự lao đầu xuống...
"Không! Không! Đừng nhảy! Lam Khanh! Đừng nhảy xuống đó!"
"Choang!!!"
Khung cảnh cô gái kia lao thân mình từ trên lầu cao liên tục lặp đi lặp lại, vô tình tạo thành một vòng lặp không có điểm cuối.
Tới khi sức chịu đựng của con người đi đến giới hạn, chúng vỡ tan tạo thành những mảnh thủy tinh vụn vặt.
Như bị giam thân vào cơn ác mộng không có hồi kết, Lục Nhất Minh bừng tỉnh mở hai con mắt nhìn trần nhà trống rỗng, người thấm đẫm mồ hôi, miệng thở hổn hển và gấp gáp.
Người đàn ông lãnh khốc vô tình trong khung cảnh vừa rồi chính là bản thân anh ở kiếp trước!
Sau khi biết mình trùng sinh, khung cảnh đó đêm nào anh cũng mơ thấy.
Lục Nhất Minh đứng dậy, anh chậm rãi di chuyển và đứng bên cửa sổ.
Lặng người nhìn về phía công trường thi công dang dở gần đó, suy tư về chuyện vừa xảy ra...
Cảnh tượng nhìn thấy trong giấc mơ quy hồi vừa rồi là kiếp trước giữa hai người.
Ông trời thương tình số phận bi thảm của Lam Khanh nên đã ban cho anh một cơ hội sửa chữa và làm lại từ đầu?
Vào đúng ngày Lam Khanh