Cùng lúc ấy, trên chuyến tàu hỏa nối liền hai miền Nam - Bắc.
Uống hết ly sữa nóng vừa pha, tôi đặt ly thủy tinh rỗng lên bàn chờ nhân viên đến thu dọn.
Tính tới thời điểm hiện tại, đã trôi qua một tiếng kể từ khi tôi lên tàu hỏa.
Khác với chọn lựa của đại đa số, tôi chọn tàu hỏa làm phương tiện di chuyển chính cho chuyến hành trình sắp tới.
Thực ra khoảng hai tháng nữa tôi mới tính đến chuyện bỏ đi.
Nhưng rốt cuộc mọi chuyện lại không giống như dự tính ban đầu, tôi bắt buộc thúc đẩy kế hoạch lên sớm hơn.
Mà nói tới đây, chắc ai ai cũng biết lý do tôi cần phải đi đúng không?
Có thể mọi người sẽ nói tôi là kẻ hèn nhát khi rời đi vội vàng như thế này.
Thôi bỏ đi, đây không phải là thứ để tôi quan tâm lúc này, cứ miễn là ở một góc trời xa lạ cùng những con người xa lạ sống tốt là được.
Còn những thứ khác chỉ là thứ yếu.
Nói thì nghe có vẻ vui vậy thôi, chứ thực ra để đi đến tận đây tôi cũng lao tâm khổ tứ khá nhiều.
Đoán thể nào ông chồng hờ cũng cho người theo dõi mọi nhất cử nhất động, tôi âm thầm an bài hết mọi việc.
Đầu tiên, tầm chiều tối hôm qua tôi liên lạc chị An Nguyệt và nói đến chuyện trả phòng.
Lúc đầu chị có vẻ bất ngờ, nhưng sau đấy thậm chí còn đoán biết được nước đi tiếp theo của tôi.
Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Sao chị biết em định xin nghỉ việc?"
"Kinh nghiệm thực tế của chị thôi, hồi trẻ lúc mới có Maika chị cũng từng như thế.
Em soạn sẵn đơn xin nghỉ việc chưa? Soạn đi rồi gửi cho chị, sáng mai chị nộp cho sếp giúp cho.
Tiền cọc nhà chị bắn vào tài khoản của em rồi đấy, khỏi cần cảm ơn chị nhé!"
Nhìn dòng thông báo hiển thị trên màn hình, tôi thốt lên: "Ôi sao chị trả hết tiền cọc ba tháng vậy? Đằng nào em đã ở nhà chị khoảng một tuần, ít ra chị nên giữ tiền em thuê nhà một tuần chứ, sao lại trả hết thế này?"
Chị An Nguyệt điềm đạm nói, như thể chị thấu hiểu hết nỗi lòng của tôi.
"Nếu so với chị, em cần số tiền đó hơn.
Về tình về lý chị không nên lấy hết của em."
"Vâng, em cảm ơn chị.
Chị tốt với em quá!"
"Ừ, ngủ sớm để mai có sức mà đi, đến giờ chị phải đưa Maika ra ngoài ăn, chị cúp máy đây."
"Em chào chị.
Chúc chị ở lại mạnh khỏe và sống thật hạnh phúc nhé."
"Ừ, em cũng vậy.
Chào em!"
Xem như bước đầu đã hoàn thành.
Tiếp theo, tôi cần phải rời đi ngay trong đêm, rời đi đúng vào thời điểm con người ta thả lỏng và không phòng bị nhất.
Vệ sĩ Lục Nhất Minh thuê về luôn kè kè theo dõi nhưng tôi chẳng quan tâm.
Mấy ngày qua theo như tôi để ý, anh ta là dân nghiệp dư, làm gì có chuyện tôi bị theo dõi 24/24 giờ.
Chuông báo thức kêu đúng 4 giờ 30 phút, tôi tỉnh dậy vệ sinh cá nhân, thay