Sắc mặt Vân Vân càng tái nhợt hơn, câu hỏi của Lê Thế Khải vô tình đưa cô vào thế khó xử.
Càng cất công giấu đi thì anh càng muốn tìm ra bằng được điều cô đang che đậy là gì.
Biết là vậy, Vân Vân bèn không cố gắng tỏ ra chống đối mà ngọt nhạt nói:
"Anh biết là em không muốn thế mà.
Bản thân anh cũng vậy, đúng không? Quan hệ giữa chúng ta từ xưa đến nay rất tốt, sao nói trở mặt là trở mặt ngay được?"
"Thế thì em nói đi!" Lần này thứ Thế Khải tóm là hai cánh tay Vân Vân, anh sốt ruột lay mạnh người cô hòng tìm ra câu trả lời vừa lòng đẹp ý mình nhất.
"Nói anh nghe, sao em làm vậy với anh? Em không muốn Lam Khanh làm chị dâu em, quan hệ đã thân càng thêm thân à?"
Vân Vân nghển cổ lên, nhìn thẳng vào mắt anh trai mà đáp lời:
"Như em đã nói hôm anh lên máy bay, anh có còn nhớ không?"
Lê Thế Khải sững người nhớ lại.
Hôm đó cô ấy mặc bộ suit màu trắng, đi giày cao gót mũi nhọn, dùng khí thế hiên ngang không thể xem thường mà nói rằng:
"Cho dù cả đời này không thể gặp lại hay liên lạc với nhau, em vĩnh viễn không khai ra nơi ở của Lam Khanh.
Đây là một lời hứa! Nếu anh muốn tìm cậu ấy chi bằng dốc hết nguồn lực, tiền tài, danh vọng của mình rồi tìm ra cậu ấy đi."
Con bé nói tới đây cũng là lúc thư ký đi vào thông báo anh phải lên máy bay theo chỉ thị của bố.
"Em bảo anh tự đi tìm cô ấy..." Anh mấp máy môi, mờ mịt nhìn em gái.
"Đúng vậy đấy.
Lúc đó anh sang nước ngoài chưa có cơ hội thực hiện, bây giờ anh có dám thực hiện lời nói đó không?"
"Ý là em đang thách thức anh?"
"Thì cứ cho là như thế đi, coi như là một thử thách để chinh phục trái tim sắt đá của Lam Khanh...!Anh nghĩ thế nào? Có muốn thử một lần không?"
Trước lời thách thức ngầm chứa đầy hàm ý từ Vân Vân, Lê Thế Khải lạnh lùng thả tay xuống, anh không muốn làm em gái mình bị thương nhưng cô năm lần bảy lượt ngăn cản khiến anh không khỏi suy nghĩ.
"Được, anh sẽ làm vậy như ý em muốn.
Nhưng anh cảnh cáo em, bất kể em có là em gái của anh hay không anh vẫn thẳng tay loại bỏ những kẻ ngáng đường."
"Tìm được người đã rồi hẵng nói tiếp." Xoa xoa những chỗ bị đau, Vân Vân rất có nhã hứng khi chứng kiến cảnh anh trai bị mình chọc giận.
"Nhưng em nói trước cho anh biết, đừng tưởng anh là anh trai em mà em phải vuốt mặt nể mũi anh."
"Không khiến!" Lê Thế Khải tức giận đẩy cửa văn phòng mang tên trưởng phòng Lê Vân Vân.
Đi đến hành lang, nghĩ đến chuyện gì đó anh liền dừng lại.
"Alo! Cậu hãy cho người theo dõi nhất cử nhất động của Lục Nhất Minh.
Anh ta có động tĩnh gì báo ngay cho tôi."
Gọi xong, Lê Thế Khải bỏ đi mà đầu không ngoảnh lại.
Mấy tháng nay anh không có ở đây, cả thành phố này loạn lên với thông tin Lục thiếu phu nhân đột ngột mất tích.
Anh cũng thừa biết Vân Vân sẽ ra sức ngăn cản Lục Nhất Minh đi tìm Lam Khanh.
Cuộc hôn nhân ấy không chỉ mình anh