Bẵng đi mấy hôm...
Buổi chiều, biệt thự tư nhân nhà họ Lục.
Đứng trước gương toàn thân, Lục Nhất Minh thành thục thắt cà vạt.
Sau đó anh cầm kẹp cà vạt lên, mắt liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen đứng sau lưng đang cúi thấp đầu.
"Thế nào? Chuyện tôi dặn cậu làm đến đâu rồi?"
"Thưa tổng giám đốc, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ cần chờ bữa tiệc diễn ra đúng như kế hoạch là mọi thứ sẽ kết thúc."
"Tốt nhất là vậy.
Tôi không muốn bất cứ sai sót gì phát sinh vào lúc quan trọng nhất.
Bảo với người bên dưới, cẩn tắc vô áy náy."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ."
"Giờ thì lui ra đi, gọi bác quản gia vào đây cho tôi."
"Cạch!" Cảnh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, căn phòng lại rơi vào trạng thái trầm mặc.
Lúc Nhất Minh mở ngăn kéo, lựa lấy một chiếc đồng hồ mạ vàng rồi đeo vào tay.
Chờ qua tối nay thôi, mọi sự thật xấu xa sẽ bị phanh phui và ngã ngũ.
Nhờ có những ký ức quy hồi về kiếp trước, Lúc Nhất Minh biết rất rõ Tiêu Hi Hạ là con người như thế nào.
Bằng một cách nào đó, cô ta có được cái vòng tay ngọc bích - vật gia truyền của nhà họ Tiêu.
Và dựa vào vòng ngọc này nhà họ Tiêu mới tìm đến, đinh ninh rằng cô ta chính là con gái thất lạc nhiều năm của họ.
Nhưng đáng tiếc rằng không một ai hay biết cô ta chính là người đã lấy cắp chiếc vòng ngọc đó.
Còn Tiêu tiểu thư thật sự đang ở đâu, đến bây giờ anh vẫn chưa thể tìm ra được.
Nếu cô ấy còn sống thì chắc có lẽ năm nay tầm 22 tuổi rồi nhỉ?
"Thiếu gia! Cậu cho gọi tôi?" Bác quản gia đứng sau cánh cửa nói vọng vào.
"Cửa không khóa bác vào đi."
Cánh cửa khẽ khàng bật mở, bác quản gia cầm theo một hộp quà bọc giấy và thắt nơ bướm bắt mắt đi vào.
"Hộp quà tôi đã chuẩn bị giúp thiếu gia tới rồi đây."
"Cháu cảm ơn." Anh đưa tay đón lấy hộp quà.
"Bác còn việc gì nữa không ạ?"
Bác quản gia nhân cơ hội hỏi một câu:
"Thứ cho tôi nhiều lời, cậu không đi cùng với lão gia à?"
"Ông ấy còn đang giận dỗi, cháu lẽo đẽo đi theo để bị ăn gậy nữa à?"
Bác quản gia bật cười ha hả, ông gật gù nửa đùa nửa thật nói:
"Cũng đúng! Với tính cách của lão gia thì không có gì là lạ nếu chuyện như vầy xảy ra."
"Bác lại quen thói cười nhạo cháu nữa rồi."
"Phận làm tôi tớ như ông già tôi đây nào dám! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dạo này tôi thấy thiếu gia thay đổi nhiều lắm!"
Mặc áo khoác comple màu xám lên người, Lục Nhất Minh không coi lời nói đùa của bác quản gia là thật, nhưng điều làm anh bận tâm hơn cả là câu nói "anh đã thay đổi" từ chính miệng bác ấy.
Dù đang bận sửa soạn trang phục để tham dự sự kiện tối nay, Lục Nhất Minh xoay người hạ giọng hỏi nhỏ:
"Thật thế ạ? Theo bác, đó là sự thay đổi theo chiều hướng tốt hay xấu?"
"Cái này phải do đích thân thiếu gia tự