Mấy nhân viên y tế nhanh chóng đi vào, đưa Tiêu lão gia lên cáng cứu thương cùng ông Tiêu Chấn Quốc.
Đợi đến khi đã không còn ai có mặt tại hiện trường, Lục Nhất Minh tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lẽo nhắm thẳng vào hai mẹ con bà Tiêu lúc này đang đờ người trên sàn nhà lạnh lẽo.
"Bác gái, người không còn ở đây bác cũng đừng cố bao biện làm gì.
Vì dựa núi núi đổ dựa người người đi đó.
Đừng nghĩ rằng làm giả vòng ngọc thì muốn làm gì thì làm."
Tiêu Hi Hạ gào lên: "Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì gây tổn hại đến anh chưa?"
Anh cười gằn, trao cho cô ta một ánh nhìn lạnh hơn cả nước đá.
"Bây giờ thì chưa, nhưng tương lai chắc có lẽ là có đấy."
"Anh nói gì tôi không hiểu, chẳng phải anh nói tôi là người anh yêu hay sao? Vậy vì cớ gì anh đổi tính đổi nết, đối xử với tôi một cách tàn nhẫn như thế này?"
"Cô muốn biết tới vậy à?"
Vào lúc Lục Nhất Minh sắp sửa nói ra sự thật, bà Tiêu bị cơn nóng giận nhất thời che mắt, đẩy người anh tránh sang một bên, cách con gái bà ta vài bước chân.
Không chỉ dừng lại ở đó, bà ta còn không kìm được giận dữ quát mắng:
"Cậu Nhất Minh! Cậu hại chúng tôi thê thảm còn muốn thế nào?"
Muốn thế nào ư? Lục Nhất Minh cười khẩy, thứ anh muốn đơn giản lắm.
Mọi chuyện chưa thể kết thúc tại đây được đâu, anh phải khiến mẹ con họ trả giá đắt.
"So với những gì tôi phải chịu đựng thì còn kém xa.
Nếu hai người ngoan cố không chịu yên phận, tôi sẽ công khai mọi thứ và lôi người tình bí mật của bà ra ngoài ánh sáng."
"Cứ ở yên đấy đi, tôi còn biết rất nhiều bí mật lắm.
Bà có muốn nghe tôi kể không?"
"Tiêu Hi Hạ thật là con gái của bác Tiêu với người bạn học cấp ba của bà, tôi nói có sai ở đâu không? Và người khai bí mật này chính là người bố ruột của con gái bà đấy, bà Tiêu à!"
Trước những lời lẽ buộc tội trên, bà Tiêu nổi cơn thịnh nộ, hét lớn vào mặt anh.
"Mày nói láo! Mày không biết gì cả!"
Chuyện này chưa xong thì chuyện khác kéo tới, bà ta nổi điên là chuyện dễ hiểu.
"Vậy mà kẻ không biết gì như tôi lại biết rất rất nhiều thứ là đằng khác.
Bà nhìn thử xem người ở trong video này bà có quen không?"
Lục Nhất Minh mở điện thoại giơ lên trước mặt bà Tiêu.
Trong điện thoại hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên bị trói cứng tay chân, miệng liên tục la hét xin tha mạng.
Ông ta đang bị một người đàn ông lực lưỡng cầm roi da đánh vun vút lên người.
Bộ quần áo trên người sớm đã rướm máu và te tua do những trận đòn.
"Xem xong bà cảm thấy thế nào? Có quen mặt không?"
"Mày! Mày cho người dàn dựng video để hòng qua mặt tao chứ gì?"
"Tôi nói rồi, nếu bà ngoan cố không chịu thừa nhận hành vi mình đã làm, tôi sẽ lôi người đàn ông đó ra trước dư luận và công khai những việc bẩn thỉu hai mẹ con bà đã làm.
À, tôi nói trước video này là thật, không phải dàn dựng.
Nó được quay cách đây vài hôm rồi, có phải mấy ngày gần đây bà không thể liên lạc được với người đó?"
Mặt bà