Dưới trời đêm tĩnh mịch, âm thanh rì rào êm tai của sóng biển là nổi bật hơn cả.
Bên cạnh đó là vài âm thanh khác như âm thanh xào xạc của lá cây đung đưa, âm thanh của tiếng côn trùng kêu, âm thanh của tàu biển từ ngoài xa vọng lại… tất cả tạo thành tổ hợp hòa lẫn vào nhau một cách lạ lùng.
Trong vô vàn âm thanh mang hơi thở của tự nhiên ấy bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói trầm thấp, lọt vào tai người nghe duy nhất là tôi một cảm giác buồn man mác.
“Lúc chưa biết chuyện, anh tất nhiên không làm phiền em.
Nhưng bây giờ đã biết rồi, em nghĩ anh có thể buông tay em được sao?”
Câu nói của Lục Nhất Minh khiến tôi phải suy nghĩ.
Anh ta nói có lý, đến việc tôi cố tình lôi Hoàng Gia Huy thành bức bình phong, anh ta còn nhìn ra được thì dù tôi có dùng trăm nghìn cách khác nhau cũng sẽ thất bại ngay thôi.
Ài, việc gì không nên đến nó đến tận cửa mất rồi.
Chẳng còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận, sự thật hai năm rõ mười có chối thế nào nhìn trông thật vụng về.
Chắc bộ dạng tôi bây giờ nhìn giống chú hề nhảy nhót ở rạp xiếc trung ưng lắm nhỉ?
“Lam Khanh! Dù em nghĩ thế nào đi nữa…” Lục Nhất Minh xáp lại gần tôi, tròng mắt đen tuyền da diết nhìn thẳng vào tôi.
“Thì chỉ có thể là anh thôi.”
Tôi ôm bụng mình, quay mặt nhìn sang chỗ khác.
“Lý do em giấu chuyện mang thai rồi bỏ trốn là vì không thể tin tưởng anh sao?”
Anh nhẹ giọng gọi tên tôi, sau đó cầm tay tôi lên và hạ xuống đó một nụ hôn dịu dàng.
“Hãy nói đứa bé này là con của chúng ta đi.
Xin em đấy, hãy nói là anh đi…”
Tôi hoang mang, mồm miệng như thừa ra không biết phải nói năng thế nào.
Trước những lời nỉ non ấy tôi còn có thể nhẫn tâm nói không phải ư?
Hít hơi thật sâu để lấy can đản, thôi vậy, thừa nhận thì có mất gì đâu.
Cùng lắm là chạy trốn đến một nơi nào khác lánh nạn cũng chưa tính là muộn.
Nhưng đúng khoảnh khắc tôi định thỏa hiệp, hình ảnh bản thân chết thảm lại lần nữa hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi như thước phim đen trắng quay chậm.
Cái chết ấy rõ rành là có liên quan tới Lục Nhất Minh và Tiêu Hi Hạ!
Hình ảnh cuối cùng tôi nhớ được, chính là nụ cười đắc ý của hai người bọn họ.
Và cũng chính bọn họ lên kế hoạch âm mưu giết chết tôi!
“Nhất Minh, em có thai rồi! Em xin anh đừng vứt bỏ em có được không?”
“Trần Lam Khanh, mau buông ra! Đừng để tôi phải ra tay đánh cô!”
“Nhưng em đang mang trong mình cốt nhục của anh! Dù có thế nào em cũng không buông, cũng không đồng ý ly hôn.”
“Phá cái thai đi, cô cảm thấy mình xứng đáng mang thai con của tôi sao? Mà cái thai đó chắc gì đã là của tôi.
Nhìn thấy cô thôi là tôi đã thấy chướng mắt rồi.
Nếu có bản lĩnh, thì chết cho tôi xem.”
Tôi ôm đầu,