Gió thổi lồng lộng về kinh thành, đem theo sương gió ngoài dặm Bắc nơi xa.
Trước cổng thành, vạn binh lính đứng thành hàng ngay ngắn, ngàn người dân chờ tiễn biệt Hoàng đế bệ hạ.
Hôm nay, Bạch Truy Thiên đích thân dẫn binh thân chinh xa trường.
Bá tánh trong thành nhao nhao đi tiễn hắn, Bạch Truy Thiên người khoác khôi giáp sắt, ngồi trên bắc mã uy nghiêm nhìn vào thành.
"Bệ hạ, người đừng đi."
"Bệ hạ, ngài giữ gìn sức khỏe bình an trở về."
"Ngài nhất định phải thắng trận trở về."
"Bệ hạ, chúng ta chờ ngày trở về."
Không ít bách tính hô to gọi lớn trước cổng thành, thiên tử đích thân ngự giá là chuyện không nhỏ, đặt an nguy của bản thân cùng các binh sĩ trên chiến trường.
Làm tăng sĩ khí quân ta đồng thời cũng làm bản thân thêm nguy hiểm.
Bạch Truy Thiên nhìn lại kinh thành một làn cuối sao đó mặc kệ tiếng la thét inh ỏi phía sau quay đầu ngựa đi trước, không quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa rất dứt khoác.
Theo sau Hoàng đế các binh sĩ có cấp vị từ cao đến thấp lần lượt đi theo trình tự, rất quy cũ.
Một đoàn người kéo dài miên man nối đuôi đi trên đường, tiến vào chiến trường để giữ nước.
Mà Tố Liên lúc này: (ʘ言ʘ╬)
Mắc chứng gì ngay cả đi đánh trận cũng nhổ ta đi theo!
Ta muốn sống yên ổn!
Vừa thức dậy liền thấy bản thân một lần nữa bị dời nhà, còn được đưa đến chiến trường gió tanh mưa máu nữa Tố Liên bày tỏ cảm giác bất lực này, bị bê chuyển nhà những hai lần liên tiếp còn là hai nơi khác nhau.
"Sen nhỏ, không ngờ huynh ấy thế mà mang theo ngươi.":
Tố Liên liếc nhìn qua nữ nhân vừa nói, hiện tại y đang được đặt trong xe ngựa, mà ở cạnh y là cô nằng cá tính Kiều Tinh.
Nàng ta được cử đến để hộ tống cho Hoàng đế đến biên cương phía Bắc an toàn nhưng trong mắt Tố Liên nàng ta cứ như bảo mẫu của hắn vậy, lúc về kinh thành cũng hộ tống lúc đi chiến trường cũng hộ tống có phải ngay cả lúc đi nhà xí cũng hộ tống hay không a?
Kiều Tinh một thân áo vàng nhạt lã lướt kiều mị nếu nhìn sơ qua thì trong rất đẹp nhưng nếu đó là bỏ qua cái cách nàng ta đang ngồi, như một thằng đàn ông và miệng thì cắn xé thịt gà một cách thô bạo…..
Tố Liên:............
Thật làm cho mắt ta mất thẩm mĩ.
Đoạn đường từ kinh thành đến phía Bắc không ngắn, đoàn người nối đuôi nhau đi suốt nữa tháng đã gần đến địa phận phía Bắc, lúc Tô Liên biết được chuyện này thầm cảm thán, hóa ra Tấn Triều rộng như vậy.
Suốt dọc đường đi không ngừng nghỉ, vạn binh lính đi theo phía sau suốt chặn đường vẫn không lệch khỏi đội hình ngay ngắn.
Tố Liên cùng Kiều Tinh hai người được dùng riêng một chiếc xe ngựa nên