Lúc sáng đi ra khỏi lều tâm trạng Bạch Truy Thiên rất tốt, lúc trưa về sắc mặt lại âm u làm Tố Liên rất tự hỏi, sao thay đổi nhanh như vậy?
Bạch Truy Thiên một bụng chính sự quên mất sen nhỏ ở trên bàn một thân đi đến cái bàn khác ngồi xuống suy nghĩ cách.
Tố Liên cảm thấy bản thân sen bị lạnh nhạt, lúc sáng còn không phải rất thân mật ôm ôm hôn hôn sao? Lúc về ngay cả sen cũng không thèm nhìn!
Tố Liên hơi giận trong lòng nhưng lại không dám làm gì thêm vì cái mặt của hắn lúc này trong rất đáng sợ dọa cho y không dám lại gần.
Bạch Truy Thiên lúc này thở ra một hơi sau đó ngẩng đầu lên chuẩn xác nhìn vào sen nhỏ, thậm chí không thèm chớp mắt.
Tố Liên: (;ŏ﹏ŏ)!
Không lẽ nuôi chán y rồi muốn đem hầm canh sen sao?!
Hắn đứng dậy tiến lại gần Tố Liên, tay gõ gõ hai cái lên chậu: "Biến thành người nhé?."
Tố Liên: ∑d(°∀°d)!
Cứ tưởng hắn nói muốn ăn sen, không ngờ là muốn y biến thành người.
Đáng chết! Biết dọa sen là ác lắm không?
Ánh sáng bạc lóa lên thoáng chốc một thiếu niên y phục trắng xuất hiện trong lều của hắn.
Quen tay ôm người vào lòng hôn chụt chụt, một hơi bế người lên đi lại giường ngồi xuống đặt sen nhỏ ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt với y nhìn rất nghiêm túc, nếu bỏ qua cái tư thế này của hai người thì mới chính là nghiêm túc thật sự.
"Sao thế?" Tố Liên ngoan ngoãn ngồi trong lòng cho hắn ôm, cái đầu nhỏ không ngừng lắc qua lại tìm chỗ thoải mái, thật ra là do bộ giáp trên người Bạch Truy Thiên cạ trúng y đau quá nên mới buộc y phải dời chỗ thôi.
Chỉ là Tố Liên cũng không nói ra, y để ý tâm trạng của hắn không tốt lắm nên rất quan tâm hỏi hắn bị làm sao, có phải không khỏe hay không?
"Tiểu Liên à, ta sợ nói ra ngươi sẽ giận mất.
Nhưng nếu không nói sẽ dẫn đến nhiều sinh mệnh hy sinh cho cuộc chiến này." Bạch Truy Thiên buồn rầu lấy cằm cọ cọ lên đỉnh đầu y vừa nói vừa tủi thân còn sụt sụt cái mũi như muốn khóc.
Tố Liên:..........?
Gì cơ? (• ▽ •!!!)
Khoan đã đại ca! Ta chưa làm gì mà sao nhìn ngươi như sắp khóc tới nơi vậy?
Tố Liên tròn mắt nghi ngoặc nhìn nam nhân trước mắt không hiểu ra làm sao.
Bộ dạng này của y khiến Bạch Truy Thiên trong lòng ngứa ngáy không thôi nhưng bên ngoài vẫn không thể hiện nội tâm bên trong rất tự nhiên diễn tiếp vai diễn của mình trước mặt sen nhỏ.
"Có chuyện gì ngươi cứ nói đi, đừng có khóc!." Nam nhân cao to khỏe mạnh mà làm vẻ mặt này nhìn thật buồn cười, Tố Liên rất muốn cười nhưng sợ bị hắn giận nên cũng ra vẻ an ủi xoa xoa lưng hắn trấn an như người lớn dỗ trẻ nhỏ.
Bạch Truy Thiên rất hợp tác tựa đầu vào hỗm vai y: " Không được, ngươi sẽ giận ta mất."
Tố Liên:.........?!
Ta nghi ngờ tên này và tên hồi sáng không phải cùng một người….(; T.T)
"Hôm nay ta cho người kiểm tra đồ ăn và thức uống của binh lính.
Thức ăn thì không có chuyện gì chỉ là nước uống có chút vẫn đề không nhỏ." Bạch Truy Thiên kể chuyện chậm rãi làm cho Tố Liên sốt ruột cả lên, nước có vấn đề sao?
"Vấn đề gì thế?."
"Có độc, loại độc này khá đặc biệt chút." Bạch Truy Thiên nhẹ giọng, miệng thì nói chuyện với Tố Liên nhưng bàn tay lại mò xuống xoa chỗ nào đó của y.
Tố Liên đánh bay cái tay đó xong tiếp tục chờ người nói, rốt cuộc là loại độc thế nào?
Bạch Truy Thiên bị sen nhỏ đánh thì cười cười, kể chuyện lão đại phu nói cho y nghe, bàn tay lại không thành thật mò xuống mông Tố Liên.
Y thấy hắn mặt dày quá nên cũng lười đánh nữa, chăm chú nghe nội dụng chất độc này.
Nghe một hồi y liền nhíu mày, loại độc này thật phiền phức cứ như quả bom nổ chậm vậy.
Dù chưa gặp mặt đám người Bắc Cương kia nhưng chúng đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng Tố Liên rồi.
Quan