"Hình, hình như là vậy." Chắc là được nếu không bây giờ hắn cũng không ngồi đây nói chuyện được với y.
"Ừm." Gật đầu, hắn cũng chỉ muốn xác nhận không muốn làm tổn thương y: " Đói không? Từ lúc ngươi thành người ta chưa nhìn thấy ngươi ân gì." Nghĩ đến mới chợt nhớ, từ lúc thành người sen nhỏ chưa chạm vào đồ ăn cũng không thấy y ăn, không biết người có đói bụng không?.
Tố Liên:......?
Lạc đề rồi đại ca, chúng ta đang bàn chuyện quân doanh cơ mà!
"Ta, ta không đói.
Ngươi không muốn ta đi giúp binh lính giải độc sao?." Dù sao cũng biết máu y có khả năng như vậy, hắn thật sự không muốn làm gì khác sao?
"Không cần, dù sao chỉ có một sen nhỏ là ngươi có thể giải được độc này.
Ngươi đủ máu cho mấy binh lính ngoài kia dùng hết hay sao?." Xoa xoa cái bụng xẹp lép của y hắn thầm nói trong lòng, thật sự không đói? Bụng cũng xẹp lép rồi.
Lúc này ánh mắt hắn chợt nhìn thấy cái chân bé bé của y, trên chân không có giày đi trên đất một thời gian chân cũng vừa dơ vừa bẩn.
Hắn không thích sen nhỏ mình nuôi dính bẩn.
"Sen nhỏ, ta tìm cho ngươi một đôi giày nhé?." Cũng không thể cứ chân trần được, hắn muốn cho y thật nhiều giày đẹp, áo đẹp.
Cho y có thể sống bên cạnh hắn vô ưu vô lo, được hắn che chở yêu thương.
"Đa tạ ngươi, nhưng ta đang nói đến chuyện trong doanh." Ngươi đừng có lạc đề nữa!
Mặc dù một cái hoa sen như y không có đủ máu cho tất cả nhưng mà…
Bạch Truy Thiên: Chậc, trẻ con thật cố chấp.
Hôm nay sen nhỏ không dễ dụ nữa rồi
(〒﹏〒)
"Dù ta không có đủ máu nhưng mà dùng máu ta pha loãng với nước có thể được không?." Tố Liên nói, dùng lấy lượng lớn máu mà không có thuốc tê chắc đau lắm.
Xong việc chắc y teo lại thành búp sen không nhỉ?
"........" Bạch Truy Thiên nghe sen nhỏ nói cũng nghiền ngẫm, công dụng máu của y quá đặc biệt hống trực tiếp sẽ dễ bị phát hiện nhưng nếu pha loãng với nước….này có khả năng.
"Nhưng ngươi sẽ tốn không ít máu đâu, chúng ta nên tìm cách khác." Sen hắn nuôi cưng chiều như vậy, mỗi một cái cánh hoa trên người y đều do hắn nuôi ra được giờ lại lấy máu của sen nhỏ hắn không nỡ.
"Không sao đâu, ngươi đừng trễ nảy thời gian nữa.
Ngươi có thể chờ chúng ta tìm cách nhưng các binh lính ngoài kia thì không chờ được! Ngươi là chủ soái! Là hoàng đế đấy đừng có vì chút tình cảm yếu ớt mà sót thương cho ta! Nếu có bị gì thì chỉ có một mình ta, ít ra trăm nghìn binh lính ngoài kia sẽ được sống.
Ngươi muốn lấy một người thay cho nghìn người hay sao, bệ hạ?." Tố Liên rất tức giận, y không nghĩ người này một mực tránh né hiện thực như vậy, thuốc giải cũng đưa tới miệng rồi còn không chịu há mồm?
Bị sen nhỏ một hơi giáo huấn như vậy Bạch Truy Thiên đờ người ra, lâu rồi không ai nói chuyện với hắn kiểu như vậy.
Hắn tất nhiên biết trọng trách gánh nặng trên lưng mình, không thể vì tình cảm mà ảnh hưởng tới.
Tuy nhiên, sen nhỏ là khác y không thuộc về chỗ này hắn không muốn y phải hi sinh như vậy, hắn…vẫn là không nỡ.
Nhưng vừa rồi người này đã quát văn như thế hắn liền biết, chính y cũng không muốn hắn trở thành như vậy.
Được rồi, sen nhỏ thắng rồi.
"Được, ngươi sẵn sàng chưa?." Bạch Truy Thiên mặt nghiên túc nhìn y hỏi.
"Ừm, ngươi cứ đến!." Ta sẵn sàng rồi! Lúc quát xong Tố Liên cũng hơi chột dạ, trách bản thân giận quá hóa rồ mà chửi hắn như vậy.
Lỡ không nuôi sen nữa thì ai buổi đây? (。ŏ﹏ŏ)
Nghe người đáp xong hắn liền tiếp tới, nâng cằm y.
Hôn lên một cái thật sâu, đầu lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng y càng quấy, đảo quanh một vòng.
Càng ngày hắn càng mê mẫn đóa hoa này.
Tố Liên:......?
Không lấy máu mà hôn y làm gì?! Đã bảo