[ Anh có biết đến việc lựa chọn người kế thừa danh hiệu Lạt Ma ở Trung Quốc cũng phải tuân thủ luật pháp không. ]
Trước mắt năng lực của Tiết Trầm không bằng Kháng Dương Long Vương, ông ấy quản lý toàn bộ lưu vực sông hồ rộng lớn, ở dòng tộc cũng là một trong số những người đứng đầu.
Khi còn nhỏ Tiết Trầm từng nghe nhiều câu chuyện về vị Long Vương này, có thể nhớ rõ thanh danh vô cùng hiển hách, mở mang bờ cõi rộng lớn khiến biết bao con rồng phải ghen tị.
Chẳng qua những điều này không quan trọng, tuy rằng tuvi của Tiết Trầm chưa sánh bằng Long Vương, nhưng vẫn dư dả giải quyết vấn đề phong thủy ở đất Dương Nam.
Trấn cổ không lớn, vừa lúc mấy ngày nay Tiết Trầm khôi phục năng lực hô mưa gọi gió, đây không phải trùng hợp, rõ ràng là cơ hội mà định mệnh ban tặng cho cậu.
Ông từ Quảng và những người xung quanh lần đầu tiên nghe đến danh hào Phục Ba long quân, tận đáy lòng không khỏi có phần do dự, tuy vậy sức mạnh của Tiết Trầm bộc lộ ngay trước mắt, một con Quỷ Đao Nhọc to lớn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tự kiểm điểm trong góc tường.
Tấn Cửu Hằng càng tin tưởng Tiết Trầm vô điều kiện, vỗ ngực đảm bảo chỉ cần nghe theo lời Tiết Trầm cung phụng thờ cúng ngài ấy thì sẽ nhận được nhiều kết quả tốt đẹp.
Có lẽ nếu không phải Tiết Trầm ra tay, trấn Dương Nam e rằng đã dẫn quỷ qua sông, phần mặt mũi này không thể không cho, cân nhắc một lúc những người khác cũng đồng thuận đáp ứng.
Tiết Trầm rất vừa lòng với kết quả này, nụ cười xã giao càng thêm chân thành tha thiết, vô cùng dễ nói chuyện: "Tôi sẽ giảm giá cho mấy người."
......
Trước đó sự kiện "Long Vương sông Kháng Dương" hiển linh và chuẩn bị đốn ngã cây hòe già để xây cầu đã được công khai trong toàn trấn, đội thi công còn thu tiền từ người dân.
Hiện giờ cây không chặt, cầu không xây, chân tướng sự việc đương nhiên chẳng thể giấu giếm nổi.
Rất nhanh, vấn đề phong thủy núi hoang và sự thật rằng Long Vương sông Kháng Dương thất tín không đưa hơi thở thanh lọc cuối cùng tới địa phương của bọn họ nhanh chóng truyền ra bên ngoài.
Vấn đề phong thủy này nói cũ cũng không cũ, nói mới cũng chẳng mới, thế hệ trẻ ở đất Dương Nam có lẽ chưa từng nghe qua nhưng lớp người đi trước đã biết đến rồi.
Tư liệu về Long Vương trong trấn cổ vẫn còn ghi chép để lại.
Việc này truyền ra rước đến một đợt ồn ào huyên náo, tín đồ của miếu Long Vương khó lòng tiếp nhận rằng nơi mình thờ phụng đã hoàn toàn bị thần linh lãng quên.
Vậy là khoảng thời gian này bọn họ bái một cái miếu hoang sao?
Không đúng, nếu tin đồn là sự thật, gần đây thậm chí bọn họ đã cung phụng một con quỷ, thà rằng bái miếu hoang còn đỡ hơn.
Tâm trạng một vài tin đồ vào thời điểm ấy đồng loạt chết lặng.
Theo thông tin truyền miệng, một số doanh nhân giàu có trong trấn đã cùng nhau quyên góp tiền và tổ chức nghi lễ quy mô lớn dưới chân núi hoang bờ bên kia sông Dương Nam.
Hành động này càng khẳng định lời đồn đại là sự thật, người trong trấn tin hay không tin chẳng ảnh hưởng gì đến tiến trình thực hiện nghi lễ, dù sao cũng không cần đến nhân dân quyên góp tiền. Một vài người lớn tuổi chủ động nhận một phần chi phí, xem như thể hiện tấm lòng bản thân.
Bằng sức mạnh to lớn của đồng tiền, công việc chuẩn bị đồ cúng hoàn thành rất nhanh chóng.
Đêm hôm đó, dưới chân núi hoang bày đầy trái cây, đồ ăn, hoa tươi, hương nến, còn có vài giỏ bánh mì, bánh bột ngô, cùng nhánh dương liễu cắm trong bình nước cam lộ, từ xa nhìn lại tựa như một ngọn đồi nhỏ bé.
Vì những đồ cúng này không đơn thuần chỉ dùng để xin hồi đáp của Phục Ba long quân, mà còn để cúng tế cho vô số cô hồn dã quỷ nhiều năm chết đói, giúp bọn họ được một bữa no mà tiêu tan oán khí trong lòng.
Bên cạnh đó còn có một hộp đá quý cung phụng riêng cho Phục Ba long quân.
Tuy không bằng năm xưa trăm vạn báu vật cúng bái Kháng Dương Long Vương, những cũng tính là phần tâm ý khá lớn, Phục Ba long quân tỏ vẻ thực vừa lòng.
Quỷ dữ trong núi hoang đông đảo, sợ đụng chạm người sống nên lễ tế không công khai cho quần chúng vây xem.
Chỉ có vài doanh nhân đã quyên tiền, bô lão và tín đồ thành kính trong trấn tụ tập trước miếu thờ.
Trong bóng đêm sâu tối, ánh sao trở nên đặc biệt lộng lẫy.
Tiết Trầm và Giản Lan Tư sóng vai nhau dưới gốc cây hòe già bên bờ sông Dương Nam, nhìn về phía đối diện, nơi đó có vô số cô hồn dã quỷ đang trực chờ chỉ để đoạt lấy đồ tế.
Bọn họ đói bụng lâu lắm rồi, lúc này bày ra bộ mặt dữ tợn, phía sau dẫm đạp lên phía trước, ăn ngấu ăn nghiễn, chỉ hận không có cái miệng dài hơn để nuốt toàn bộ đồ vật trước mắt vào.
Tình huống này thực sự đáng sợ, nhưng cũng không kém phần bi thương.
Giản Lan Tư lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
Kỵ sĩ có tinh thần dũng mạnh, anh từng gặp rất nhiều quỷ dữ còn đáng sợ hơn tà ma trên núi hoang, nhưng chưa từng khiến lòng anh xao động đến thế.
Giản Lan Tư theo bản nhìn Tiết Trầm, vẻ mặt Tiết Trầm thực bình tĩnh, trầm lặng như nước, nhìn bờ đối diện nhàn nhạt nói: "Trời nên đổ mưa rồi."
Theo từng đợt đồ ăn nuốt xuống bụng, cảm giác đói khát cũng giảm bớt phần nào, cô hồn dã quỷ chậm rãi bình tĩnh lại, oán khí tích tụ nhiều năm nay đã tiêu biến, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt dần bị thay thế bằng sự mơ hồ.
Lúc này, một làn gió mát lạnh mang theo hơi nước thổi qua, mặt sông Dương Nam gợn lên từng con sóng, tán cây hòe già xôn xao lay động.
Trời mưa.
Cơn mưa không lớn, chỉ thấy những giọt màu bạc từ trên trời rơi xuống mặt đất, mang theo luồng hơi thở vô hình bao phủ lên dãy núi hoang và trấn cổ Dương Nam.
Giản Lan Tư mở một chiếc ô màu đen, che lên đầu bản thân cùng Tiết Trầm.
Đàn quỷ dưới chân núi hoang sửng sốt một chút, tiếp theo đều chậm rãi ngẩng đầu, tựa như không dám tin mà đưa đôi tay tiều tụy gầy gò hứng lấy từng giọt nước.
Một lát sau, bọn họ rốt cuộc hiểu ra, vẻ mơ hồ trên khuôn mặt dần dần chuyển thành điên cuồng mừng rỡ.
Nước mưa tí tách tí tách rơi, lời hồi đáp của Phục Ba Long Quân tựa như gột rửa dãy núi hoang tàn trăm năm còn chìm trong khí dữ, tẩy sạch dấu vết dơ bẩn trên thân thể từng con quỷ, không gian rộng lớn vang vọng tiếng thét dài của sự thanh thản giải thoát.
Trong trấn Dương Nam, người có năm giác quan nhạy bén có thể nghe thấy âm thanh này, cùng lúc nhớ đến lời đồn nổi lên gần đây, không khỏi run bần bật.
Quỷ Đao Nhọc! Nhất định là Quỷ Đao Nhọc lại nhân lúc trời mưa mà xuất hiện.
Quỷ Đao Nhọc đương nhiên không dám quay lại trấn cổ tác oai tác quái, nó đã về đến núi hoang, lúc này đang đứng trong đàn quỷ đón nhận sự gột rửa đến muộn hơn hai mươi năm, chậm rãi hướng về bờ bên kia cúi mình vái chào.
Theo động tác của nó, những cô hồn dã quỷ khác cũng ý thức được điều gì, sôi nổi nhìn về phía bờ bên kia, trong lòng vô cùng cảm kích mà khom lưng vái tạ.
Khuôn mặt bọn họ đều hiện lên sự bình tĩnh an yên, nước mưa tẩy rửa đi từng tia ác khí, sự việc đã được giải quyết, quỷ hồn khắp núi dần dần tiêu tán hướng về âm ty địa phủ.
"Thu phục xong." Tiết Trầm chà xát bàn tay, quay đầu nhìn Giản Lan Tư, "Chúng ta trở về đi."
Nước mưa ngừng lại, bóng đêm dịu mát, đôi mắt Tiết Trầm cong cong, tựa như được bao phủ bởi một màn hơi sương, khiến đáy lòng Giản Lan Tư cũng trở nên mông lung mơ hồ.
Không gian rộng lớn trở lại vẻ yên bình vốn có, khắp nơi hiu quạnh vắng vẻ, nhịp đập nơi trái tim vang lên rõ ràng hơn rất nhiều.
"Ừ. Giản Lan Tư gật gật đầu, nghiêng ô về phía Tiết Trầm, "Đi thôi."
......
Trở lại miếu Long Vương, Tấn Cửu Hằng sôi nổi tâng bốc Tiết Trầm, hôm nay mọi người đã xem dự báo thời tiết, vốn buổi đêm trời sẽ