[ Dùng ma pháp đánh bại ma pháp! ]
Sau khi bị Tiết Trầm đấm một phát, tú tài Khương thành thật rất nhiều, không dám tiếp tục mượn thời cơ tán gái, cậu ta khôi phục bản thể tự do, khóc sướt mướt mà nhớ lại cuộc tình ngắn ngủi cùng ngọc bích bị cướp mất, chuẩn bị tới âm ty địa phủ chờ đầu thai.
Trước khi đi còn không quên thâm tình chân thành từ biệt Dương Băng: "Cô nương, tất cả những câu chữ tại hạ nói ra vừa rồi đều xuất phát từ tận đáy lòng, có trời đất chứng giám."
"Phải không?" Vẻ mặt Dương Băng lạnh nhạt, "Vậy cậu lấy ngọc bích về tặng tôi đi."
Tú tài Khương lập tức che khuôn mặt bị đánh đến lồi lõm, chính trực nói: "Không thể được, vị huynh đài này có ơn cứu mạng với tại hạ, trao ngọc bích cho người mới phải đạo lý, xin cô nương đừng khiến tại hạ khó xử."
Dương Băng trợn trắng mắt: "Đủ rồi, cậu cút lẹ đi."
Tấn Cửu Hằng ở bên cạnh nhịn không được đỡ lời: "Chàng trai, những cô gái thế hệ này đều là người đọc sách, không dễ lừa như thời đại của cậu đâu."
Tú tài Khương: ".... Huhu."
Nhận ra Dương Băng không ăn bộ dạng này của cậu ta, tú tài Khương mới ỉu xìu mà lặn mất.
Hơi thở trên người Dương Băng khôi phục bình thường, mùi tanh tưởi bao trùm trung tâm thương mại nhiều ngày nay cũng hoàn toàn tan biến.
Giám đốc Kim thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến ngày mai đi làm không bị đám thương nhân nhục mạ, cũng có cách giải thích với cấp trên, không khỏi vô cùng cảm kích Tiết Trầm và Giản Lan Tư, thức thời chủ động thăm dò chi phí ra sân của Tiết Trầm.
Lần này quả thực Tiết Trầm không làm vì tiền, vả lại cậu cũng là con rồng có đạo nghĩa, không lên bảng giá cố định bao giờ, chỉ nói: "Mấy người tự quyết định đi."
Giám đốc Kim vô cùng kính nể, thật là một bạn học có đạo đức tốt!
Anh ta cân nhắc sự cao thượng của bạn học này, trung tâm thương mại không thể quá keo kiệt được, như thế nào cũng nên đối chiếu giá thị trường hiện này, không biết ngày thường bạn học thu phí ra sao đây nhỉ.
Lúc này Tấn Cửu Hằng thuần thục nói: "Vậy dựa theo giá cả của lần hợp tác trước nhé."
Giám đốc Kim chưa chọn được con số thích hợp, vừa nghe có tiêu chuẩn tham khảo thì lập tức tán thành: "Đúng rồi đúng rồi, không thể để đại sư thiệt thòi được... Chẳng hay lần trước ông chủ Tấn gửi bao nhiêu tiền vậy?"
Dương Băng nghe thế cũng nhìn qua, trước đó cô ấy đã chủ động muốn trả phí.
Vẻ mặt Tấn Cửu Hằng thản nhiên: "Mỗi chúng ta chi 100 vạn đi."
Dương Băng:?
Giám đốc Kim:??
Tấn Cửu Hằng lừa tiền thành công hai người khác, trong lòng tìm lại được sự cân bằng, cười ha hả với Tiết Trầm: "Bạn học Tiết, khi trở về tôi sẽ nhắn thư kí chuyển khoản cho cậu nhé."
Tiết Trầm tùy ý phất phất tay: "Được."
"..... Lúc về tôi sẽ chuyển khoản ngay lập tức." Giọng điệu của Dương Băng mang theo sự sáng tỏ, giờ khắc này, cô ấy đã hiểu tại sao Tấn Cửu Hằng luôn hào phóng đột nhiên so đo vấn đề tiền bạc.
Chi phí mỗi lần Tiết Trầm ra sân đều ngang bằng cát-xê biểu diễn của cô ấy!
Tuy rằng so với những đại sư nổi tiếng, cái giá như vậy không tính là thái quá, nhưng nếu mỗi lần xem đều thu từng này phí thì số tiền cũng rất đáng kể đấy nhỉ.
Tấn Cửu Hằng bỏ tiền thuần thục như vậy, không biết đã phải thanh toán bao nhiêu lần ...... Khó trách!
Giám đốc Kim không thể so với bọn họ được, vừa nghe giá cả đã chấn động trong lòng, nhưng lúc nãy lỡ mạnh miệng, Tấn Cửu Hằng và Dương Băng đều đáp ứng rồi, anh ta không thể đổi ý, chỉ có thể dùng sắc mặt trắng toát mà nói: "Chuyện này, tôi cần xin chỉ thị cấp trên một chút."
May mắn có Tấn Cửu Hằng giúp đỡ vào lúc quan trọng: "Để tôi nói chuyện với sếp của cậu cho."
Tấn Cửu Hằng ra mặt, tất nhiên có hiệu quả hơn nhân viên trong công ty, vòng tròn quan hệ làm ăn đều có giao tình với nhau, mọi người dù ít dù nhiều cũng giữ chữ tín.
Quả nhiên, nhận được điện thoại của Tấn Cửu Hằng, người đứng đầu trung tâm thương mại tựa như không hoài nghi chút nào đã sẵn sàng tin tưởng. Trên thực tế, sự việc này khiến trung tâm chậm chạp chưa giải quyết nổi, nếu không phải Tấn Cửu Hằng mang người tới, chính bọn họ cũng chuẩn bị mời đại sư.
Ông chủ trung tâm thương mại sảng khoái đồng ý chi phí, thậm chí muốn đích thân mời Tiết Trầm và Giản Lan Tư một bữa cơm. Người làm kinh doanh đôi khi cũng gặp phải vấn đề phi khoa học, cao nhân có bản lĩnh chân chính thì không nhiều, có lẽ ông ta định hợp tác lâu dài rồi.
Giám đốc Kim: ...... Còn hợp tác nữa, coi trọng vậy luôn!
Chẳng qua Tiết Trầm và Giản Lan Tư không hứng thú tiệc tùng, từ chối đề nghị, chỉ để lại phương thức liên lạc.
......
Giải quyết xong sự việc Bạc Trành, thời gian cũng không còn sớm, thư ký của Tấn Cửu Hằng sắp xếp khách sạn để đoàn người đi nghỉ ngơi.
Nỗi lo lắng đè nặng trên vai Dương Băng rốt cuộc biến mất, xem như hoàn toàn trở về cuộc sống bình thường, trên đường đi không ngừng cảm ơn Tiết Trầm.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên đụng tới loại chuyện này, cô ấy khó tránh khỏi nảy sinh tò mò với thế giới bí ẩn mới mẻ, nhịn không được hỏi thêm hai ba câu.
Rồng đều dành sự kiên nhẫn rất lớn cho người đẹp, tính cách Dương Băng cũng tốt, Tiết Trầm thuận miệng trả lời vài vấn đề.
Tấn Cửu Hằng nhìn đến mức chua xót, cười tự giễu: "Phúc lợi của mỹ nữ đúng là khác với người thường."
"Ông chủ Tấn đừng tự coi nhẹ bản thân." Tiết Trầm cho ông ta một ánh mắt khẳng định, "Ông chính là đối tác quan trọng nhất của tôi."
Khuôn mặt Tấn Cửu Hằng vui vẻ: "Thật ư?"
Tiết Trầm gật gật đầu: "Sao có thể là giả, ông nạp phí bổ sung nhiều như vậy."
Tấn Cửu Hằng: "....... Cảm ơn, tôi sẽ ghi nhớ thường xuyên nạp phí bổ sung."
Dương Băng "Phụt" một tiếng bật cười, lấy di động nói: "Hay là chúng ta thêm WeChat đi, không chừng về sau tôi cũng có cơ hội thành đối tác "quan trọng nhất" của cậu."
Tiết Trầm liếc cô một cái, sâu xa nói: "Tất nhiên có khả năng."
Bằng vẻ ngoài này của Dương Bằng, chỉ cần thường xuyên up ảnh selfie là có thể trở thành người đặc biệt trong vòng bạn bè của cậu.
Đương nhiên, là một con rồng tiếp thu đẳng cấp giáo dục, thái độ của cậu với các bạn nữ vẫn có đôi phần kiềm chế, không trực tiếp được như vậy.
Giản Lan Tư thấy Tiết Trầm nhiệt tình thêm WeChat Dương Băng, lại nhớ đến sự kiên nhẫn cậu dành cho Dương Băng lúc trước, trong lòng phát sinh cảm giác không thoải mái rõ rệt.
Loại cảm xúc này quá xa lạ với anh, còn kèm theo sự bực bội không phù hợp tác phong kỵ sĩ, nhất thời chẳng biết giải tỏa ra sao, chỉ đành trầm mặc đi bên cạnh.
Danh sách của Tiết Trầm lại nhiều thêm một vị mỹ nhân, đúng ra tâm trạng phải vui vẻ, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, đột nhiên trống trải hiu quạnh trong lòng.
Dương Băng thêm Tiết Trầm vào danh sách bạn thân, lại khách khí cười hỏi Giản Lan tư: "À còn nữa, tối nay đã phiền đến Tiểu Giản tiên sinh nhiều rồi."
Cô không hiểu phương pháp tu luyện, nhưng vẫn có thể nhận ra, tú tài Khương tìm lại được thần trí là nhờ pháp thuật của Giản Lan Tư.
"A, đàn anh!" Tiết Trầm bừng tỉnh.
Còn trống vắng cái gì nữa, đương nhiên là thiếu sự vuốt ve của đàn anh rồi!
Cho dù đánh yêu quái hay đánh ma quỷ đều sử dụng sức lực, cậu là một con rồng yếu ớt, phải biết chăm sóc tốt cho bản thân!
Giản Lan Tư bị cơn bức bối đè nén trong lòng, đột nhiên nghe Tiết Trầm gọi, anh mơ hồ nhìn qua, lập tức thấy Tiết Trầm vươn tay lại, hợp tình hợp lý nói: "Tay của tôi lại đau rồi!"
"Không bị thương chứ?" Dương Băng quan tâm hỏi, "Có cần đi kiểm tra chút không?"
"Không cần." Giản Lan Tư nhàn nhạt cười, nắm lấy tay Tiết Trầm, "Tôi xoa cho cậu ấy là được."
"À à." Dương Băng nhìn Giản Lan Tư thuần thục xoa nắn mu bàn tay Tiết Trầm, cảm thấy có chỗ nào đó kì quái, nhưng vẫn khách khí mà cảm thán, "Tình cảm của các cậu thật tốt."
Giản Lan Tư không đáp lời, tiếp tục mơn trớn mu bàn tay Tiết Trầm, cơn bực bội trong lòng tiêu biến tựa như chưa từng xuất hiện.
Đàn anh thật là tốt!
Tiết Trầm thoải mái than nhỏ, đồng thời cũng cảm thấy buồn rầu, từ khi lưu lạc nhân gian đến nay dường như cậu trở nên mong manh dễ vỡ hơn thì phải.
Trước kia đánh nhau xong cũng không cần người khác giúp xoa móng vuốt.
Sau này trở về Long tộc, nhỡ đâu tay nghề của long phi không tốt như đàn anh thì phải làm sao bây giờ?
Dù đang lo lắng ưu sầu, cậu vẫn không quên nói chuyện chính: "Đàn anh, anh nói mẹ anh đã từng gϊếŧ ác long, cũng giúp con người tìm lại thần trí, tình huống như thế nào vậy?"
Ngày trước lúc thu phục Xa Bích Quân, Giản Lan Tư từng nói kiếm dính máu rồng, lúc ấy Tiết Trầm không hiểu biết nhiều về quái vật phương Tây nên chẳng tò mò lắm.
Hôm nay lại nghe Giản Lan Tư nhắc tới, hơn nữa ma pháp của ác long hình như có phần giống pháp thuật Trung Quốc, cậu nảy sinh hứng thú.
Giản Lan Tư thấy Tiết Trầm hỏi, cũng không úp úp mở mở, đáp: "Leviathan là tổ tiên của loài rồng phương Tây, kể từ khi sinh ra đã trở thành mục tiêu ngàn đời của mọi kỵ sĩ."
Anh nói, vào thời Trung cổ, ác long phương Tây tàn sát bừa bãi, những kị sĩ dũng cảm hợp lại thành đội ngũ săn rồng, gia tộc Lance cũng là một trong những thành viên của hiệp hội.
Các dũng sĩ trải qua mấy trăm năm chiến tranh đẫm máu, rốt cuộc tiêu diệt được gần như toàn bộ mầm mống ác long, nhân loại khôi phục cuộc sống yên