[ Bác của anh, ông chủ Vân Giác, có tiền. ]
Vương Nham vốn nghĩ dựa vào tính cách của Tiết Trầm, chỉ cần tự mình chủ động lấy lòng thì nhất định cậu không dám từ chối, huống chi ở đây còn đông người như vậy, cho nên cố ý lôi kéo làm quen trước mặt Từ Nhân Thành.
Ông ta chẳng ngờ, Tiết Trầm thế mà không thèm bán chút mặt mũi nào, còn thẳng thắn buông lời hung ác.
Người chung quanh nhất thời cảm thấy xấu hổ lúng túng thay ông ta, nét tươi cười trên mặt Vương Nham suýt nữa không duy trì nổi, ngượng ngùng nói: "Xem ra Tiểu Trầm có hiểu lầm rất lớn với bác..."
Tiết Trầm còn muốn mắng nữa, Tiết Mậu Đình đúng lúc ngăn lại: "Đừng đứng thế, ngồi xuống rồi nói sau đi."
Ngược lại không phải giải vây giúp Vương Nham, chỉ là có quá nhiều người đang nhìn, thật mất mặt.
Bản chất loại tiệc rượu này đã là tình huống xã giao cỡ lớn, bên trong đám khách khứa không thiếu tai mắt đưa tin, chỉ chốc lát sau chuyện xảy ra bên này lặng lẽ truyền ra ngoài.
Từ Nhân Thành cũng được xem như một nhân vật có máu mặt trong vòng kinh doanh tại Phù Thành, sau hạng mục du lịch ở làng Lan Quang càng như mặt trời ban trưa, không ít người muốn lôi kéo quan hệ với anh ta, bên cạnh đó, thái độ của anh ta đối với đại thiếu gia nhà họ Tiết cũng không thể không khiến người khác chú tâm.
Tiết Mậu Đình vừa ngồi xuống, điện thoại di động đã liên tục thông báo tin nhắn từ vài bạn bè quen thuộc, lời tới lời lui đều nhằm tìm hiểu tình huống của Tiết Trầm.
Có người trêu chọc ông điềm đạm kín tiếng, con trai trong nhà tài giỏi thế mà giấu lâu như vậy, âm thầm cho mọi người một quả bom(*) khổng lồ.
(*) bom: từ gốc 王炸 (vương tạc) một từ thông dụng trên Internet, mô tả những điều được giấu kín đến tận cùng và mang đến cho mọi người những tin tức nặng nề.
Cũng có kẻ cư xử trái ngược, tiếp xúc một thời gian đã hiểu biết đôi chút về tình hình nhà họ Tiết, vẫn luôn nghe nói rằng tính cách vị đại thiếu gia này yếu đuối, không làm nổi việc trọng đại. Kết quả chẳng quan tâm đến việc cậu trực tiếp giúp nhà họ Tiết lấy được đơn hàng từ Vân Giác, chỉ đánh giá qua lần nói chuyện này cậu thẳng thắn đạp lên mặt bác mình, thế nào cũng không hề ăn khớp với tính cách yếu đuối kia.
Nhà họ Tiết Tiết thật biết giả bộ mà.
Tiết Mậu Đình: "..."
Ông oan uổng! Nhưng xét theo tình hình hiện tại, nếu thật sự thanh minh rằng chính ông cũng vừa được biết, phỏng chừng càng ngồi vững cái danh "Giả bộ" này.
Giải thích vô dụng, Tiết Mậu Đình đơn giản cất điện thoại di động, quay đầu nhìn Tiết Trầm, Từ Nhân Thành và Tiết Trầm ngồi cùng một chỗ, hai người quả nhiên quen thuộc mười phần, không biết đang nói đến vấn đề gì, bộ dáng của Từ Nhân Thành vừa lịch thiệp vừa gấp gáp, còn chủ động thêm nước trà cho Tiết Trầm.
Tiết Mậu Đình: "..."
Đây là đãi ngộ ngay cả ông cũng không nhận được.
Tâm tình Tiết Mậu Đình vi diệu khó nói thành lời, những năm gần đây hầu như ông không quan tâm đến chuyện trong nhà, quan hệ với con trai nuôi chẳng có gì đặc biệt, nhưng ông là chủ gia đình, từ xưa đến nay chưa từng coi thường Tiết Trầm, Tiết Trầm ở trước mặt ông cũng luôn lễ phép kính trọng.
Thời khắc này, mối quan hệ trước kia giữa ông cùng con trai nuôi trong chớp mắt có sự thay đổi.
Cảm giác tồn tại của Tiết Trầm mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Loại chuyển biến thân phận đột ngột này khiến Tiết Mậu Đình hơi khó xử.
So với tâm tư Tiết Mậu Đình ngổn ngang trăm mối, Tiết Trầm hờ hững hơn nhiều.
Ban đầu Tiết Trầm hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Từ Nhân Thành, sau khi hiểu rõ nguyên do, ngược lại không bàn luận thêm, về mặt bản chất cậu cùng nhà họ Tiết không kém gì người xa lạ.
Tuy vậy chủ nhân của thân thể này vẫn còn trần duyên chưa dứt với nhà họ Tiết, tập đoàn có thể bắt lấy khách hàng lớn Vân Giác này, có thể nói là Tiết Trầm mang lai, cũng có thể nói là nhờ nhân quả lúc trước nhận nuôi thân chủ, Tiết Trầm sẽ không nhúng tay.
Bởi vậy nghe Từ Nhân Thành đề cập, cậu chỉ cười cho qua chuyện.
Về phần tập đoàn nhà họ Tiết có thể nắm được cơ hội lần này hay không, đó là chuyện của chính bọn họ.
Tiết Trầm không phản ứng, nhưng không cách nào ngăn cản những người khác đồn đoán dồn dập.
Trong lòng Tiết Mậu Đình sao lại không tò mò cơ chứ, cân nhắc ngôn từ một chút rồi giả vờ tùy ý cười: "Cảm ơn giám đốc Từ, Tiểu Trầm có thể may mắn nhận được sự ưu ái của ngài, âu cũng là cái phúc..."
Lời còn chưa hết, chỉ thấy Từ Nhân Thành liên tục xua tay: "Đừng nói như vậy, đây là vận may của tôi mới đúng."
Những lời tiếp theo Tiết Mậu Đình muốn nói lập tức nghẹn trong cổ họng.
Rốt cuộc Tiết Trầm đã làm cái gì!
Từ Nhân Thành tiếp tục đáp: "Ngài Tiết không biết đó thôi, lần hợp tác này với nhà họ Tiết không phải quyết định cá nhân ..."
Tiết Mậu Đình thấy anh ta cuối cùng cũng nhắc tới điểm mấu chốt, tinh thần lập tức khẩn trương, nhanh chóng ghé sát lại, chuẩn bị lắng nghe kĩ càng.
Đúng vào lúc này, một bóng người từ cửa phụ lảo đảo chạy vào, vọt tới bên cạnh Tiết Mậu Đình, lớn miệng nói: "Cô, chú, hai người nghe cháu giải thích, cháu bị Tiết Trầm hãm hại."
Người tới chính là Vương Chí Thản.
Trước đó quản lý nông trang nhận chỉ thị từ Vương Nham, tìm mọi cách khiến Vương Chí Thản nôn hết rượu ra, cho uống thêm không ít canh giải rượu, thật sự khiến hắn ta tỉnh táo lại.
Vương Chí Thản mở mắt nhìn thời gian, mơ hồ đoán được chuyện xui xẻo đang đổ lên đầu mình, đuổi theo nhân viên công tác hỏi vài câu mới biết Tiết Mậu Đình trực tiếp tới hầm rượu, chứng kiến toàn bộ trò hề mình làm ra.
Mấy thằng bạn kia đều bị Tiết Mậu Đình dặn cấp dưới đuổi hết.
Vương Chí Thản tức khắc hoảng loạn không thôi, Vương Nham vất vả lắm mới tranh thủ được cho hắn cơ hội tiếp đón Từ Nhân Thành, đây chính là hạng mục trọng điểm sắp tới của tập đoàn nhà họ Tiết.
Nếu Tiết Mậu Đình vì chuyện này mà đá hắn ra khỏi cuộc chơi, tổn thất không đo đếm nổi.
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn ta phải nghĩ biện pháp lấp liếm trước mặt Tiết Mậu Đình.
Nghĩ vậy, Vương Chí Thản nhanh chóng thay một bộ quần áo, vội vã chạy đi thanh minh.
Nói cho cùng, toàn bộ việc này do Tiết Trầm gây ra.
Vương Chí Thản tỉnh lại sau khi bị cưỡng ép nôn hết rượu, lúc này người còn say chuếnh choáng, mùi rượu tỏa ra nồng nặc, đầu óc hỗn loạn mơ hồ, chỉ mong mỏi rũ sạch vấn đề, cũng không chú ý tình huống đã vội vàng đẩy hết trách nhiệm lên người Tiết Trầm, âm thanh còn không nhỏ, lập tức hấp dẫn một loạt ánh mắt.
Tiết Mậu Đình vừa nhìn thấy hắn ta, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: "Cháu còn dám xuất hiện, mau về nhà nằm đi."
Vương Chí Thản biết Tiết Mậu Đình nổi giận, trong lòng càng gấp hơn, càng ngày càng không khống chế âm lượng, lớn tiếng nói: "Cháu, cháu nói thật, thật sự đấy... Là Tiết Trầm bắt cháu uống, uống rượu, nó còn đánh cháu, chúng cháu, rượu gì gì đó đều đều là Tiết, Tiết Trầm uống —— "
"Câm miệng! Cháu còn dám ở chỗ này ăn nói linh tinh." Tiết Mậu Đình tức giận vỗ bàn một cái, "Không biết tự soi lại dáng vẻ của chính mình!"
Trước tiên chưa kể tình thế hiện tại có biến động lớn, Tiết Trầm đang là tiêu điểm trong hội trường, chỉ riêng việc nhiều người quan sát như vậy, Vương Chí Thản nói năng lỗ mãng là hành vi không chấp nhận nổi.
Nhìn dáng vẻ ấy của Vương Chí Thản, có thể có nửa điểm đáng tin ư?
Hắn ta cùng đám bạn bè xấu xa kia đông như vậy, bảo Tiết Trầm một mình đánh gục hết, lời này hợp lý sao?
Lại nói tất cả rượu đều bị Tiết Trầm uống hết thì càng kỳ quái hơn, nếu Tiết Trầm thật sự uống nhiều như vậy, có thể yên ổn ngồi ở chỗ này à?
Loại chuyện không ăn khớp lấy một chút như này Vương Chí Thản còn dám há mồm nói ra, thường ngày không biết đã lừa gạt ông như thế nào.
... Chẳng thể phủ nhận, tuy phân tích của Tiết Mậu Đình bị hình ảnh trước mắt ảnh hưởng dẫn đến mù quáng, kết luận ngược lại không hề sai, có thể cho là chó ngáp phải ruồi.
"Vương Nham." Tiết Mậu Đình trầm mặt nhìn hướng khác, "Còn không mang con trai của anh đi."
Bởi vì Tiết Trầm không hề che giấu sự khó chịu với Vương Nham, Tiết Mậu Đình sợ gây chuyện khó chịu, tạm thời để Vương Nham đi chỗ khác.
Chờ đến khi Vương Nham nghe thấy Vương Chí Thản lớn tiếng kêu to, Vương Chí Thản đã nói hết lời rồi.
"Khốn nạn, mày đang làm cái gì." Mặt mũi Vương Nham tái mét, chạy tới vặn cánh tay Vương Chí Thản muốn kéo hắn đi.
Mà lúc này Vương Chí Thản bị chất rượu làm tê dại năng lực phán đoán, chỉ lo tẩy trắng cho mình, căn bản không nghe vào tai lời nói bên cạnh, chỉ chỉ Tiết Hi: "Con nói thật, không tin mọi người hỏi, hỏi Tiểu Hi, cậu ta cũng ở đó —— "
Chính Tiết Hi còn cảm thấy mất mặt thay Vương Chí Thản, không nghĩ tới "cái nồi" bất thình lình úp lên đầu bản thân.
Một bàn người thuận theo ngón tay của Vương Chí Thản nhìn Tiết Hi, Tiết Hi bị chú ý như vậy, khó tránh khỏi chột dạ, theo bản năng liếc Tiết Trầm một cái.
Vừa vặn Tiết Trầm cũng nhìn cậu ta, ánh mắt tựa cười mà không phải cười.
Sống lưng Tiết Hi lạnh lẽo, một loại bản năng cầu sinh khó giải thích làm cậu ta dứt khoát sừng sộ lên, nghĩa chính ngôn từ nói: "Anh họ, anh vẫn nên ăn thêm hai viên đậu phộng đi!"
Vương Chí Thản: ?
Vương Nham tức đến nổ phổi, dùng hết sức lực một đời vặn tay hắn ta, "Thứ không biết xấu hổ —— "
Sau đó vẫn bị Vương Chí Thản mặc kệ.
Sức lực của người uống say vô cùng lớn, Vương Chí Thản còn ở độ tuổi trẻ trung trai tráng, Vương Nham bất thình lình bị hắn ta hất sang bên cạnh.
Đầu óc Vương Chí Thản hỗn loạn một mảng, chỉ vội vã chứng minh