[ Đàn anh, thổi giúp tôi một chút đi! ]
Không thể phủ nhận đôi khi Tiết Trầm rất hiểu suy nghĩ của đám yêu ma quỷ quái...
Chẳng qua hiện tại, ngoại trừ Giản Lan Tư thì những người khác không dư thừa tâm trạng để quan tâm đến vấn đề này.
Vốn dĩ Dư Yên Sơn muốn giới thiệu cho nhóm người lai lịch bạn trai ngoại quốc của Rồng mẹ, nhưng chưa kịp mở miệng thì chùa Lan Tế đã xảy ra biến cố trước tiên.
Bốn vị hòa thượng vốn phân chia canh giữ các góc đất trống, cúi đầu tụng kinh, kết hợp trận pháp nhốt thanh niên nước ngoài ở chính giữa, nhưng tu vi của bốn người lại không hề tương đồng.
Hòa thượng hướng tây bắc hơi trẻ tuổi, ước chừng mới chỉ hai mươi, pháp lực không bằng ba người kia nên đã sớm đổ mồ hôi đầy đầu, lúc này phỏng chừng nghe thấy âm thanh ở bên cạnh mà tâm trí thoáng dao động một chút, chính ở khoảnh khắc phân tâm chớp nhoáng đó khiến trận pháp xuất hiện lỗ hổng.
Thanh niên nước ngoài kia cực kì nhạy bén, nhận ra được kẽ hở giúp hai tay bị trói buộc có thể cựa quậy, lúc này lập tức phát ra tiếng hét dài hung hăng lao về hòa thượng trẻ tuổi.
Bỗng dưng nảy sinh biến cố, Cẩn Nhất giật mình hét lớn: "Mẫn Sinh cẩn thận!"
Nhưng thế tiến công của thanh niên này cực nhanh cực mạnh, trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt hòa thượng kêu Mẫn Sinh, chỉ chốc lát nữa sẽ đánh gục cậu ta.
Hòa thượng chùa Lan Tế không kịp cứu trợ, trừng sắp rách cả mí mắt đến nơi rồi.
Ngay lúc này, bên cạnh lóe lên tia sáng lạnh lẽo, một trường kiếm màu bạc ngang trời đâm tới, mang theo lực lượng không biết tên thẳng tiến đến vị trí sau gáy của thanh niên nước ngoài.
Mọi người đồng loạt quay sang, thì ra là Giản Lan Tư chẳng biết đã rút kiếm từ lúc nào, vô cùng nhạy bén phát hiện ý đồ của thanh niên nước ngoài, gần như ra tay đồng thời với anh ta.
Thanh niên nước ngoài giật nảy cả mình, thanh kiếm sắc bén hoàn hảo không tì vết, trên thân kiếm tản ra sức mạnh khiến tóc gáy anh ta dựng đứng theo bản năng. Anh ta không dám tiếp tục nhào về phía Mẫn Sinh, chỉ có thể phát ra tiếng kêu quái dị mà lăn sang bên cạnh, miễn cưỡng tránh được nhát đâm của Giản Lan Tư.
Thanh niên nước ngoài bị trận pháp nhốt lại vốn đã suy yếu không ít, bản thân là nỏ mạnh hết đà, sau khi lăn qua một bên thì thuận thế quỳ xuống đất không dậy nổi.
Tứ chi anh ta chống trên đất, phần lưng cong lên, hai mắt màu nâu đậm trợn tròn.
Vóc người thanh niên này cao to mười phần, nằm úp sấp trên mặt đất không những không thể khiến người khác thả lỏng, trái lại giống như dã thú mang đến cho đối phương cảm giác uy hiếp mãnh liệt.
Anh ta tàn bạo nhìn chằm chằm Giản Lan Tư cùng thanh kiếm trên tay, lồng ngực phập phồng lên xuống, thở hổn hển kịch liệt.
Cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát ra từ thân thể anh ta, các đạo trưởng dồn dập nắm chặt vũ khí bày tư thế đối kháng.
Cẩn Nhất không ngờ sẽ có nhiều đạo sĩ huyền môn xuất hiện ở đây như vậy, lập tức nhắc nhở: "Chư vị cẩn thận, không biết con chim thành tinh kia đến từ đâu mà cao minh vô cùng, vừa nãy chúng tôi suýt nữa đã trúng kế của nó!"
Trương Đỉnh Ngọc kinh ngạc nói: "Đây là chim thành tinh sao?"
Vừa hỏi xong thì nghe một đạo trưởng khác ngạc nhiên bật thốt: "Mọi người nhìn cổ của nó kìa."
Các đạo sĩ quan sát kỹ theo lời nhắc nhở của người kia, phát hiện từ sau cổ đến vành tai của thanh niên nước ngoài mọc ra một mảnh lông chim màu nâu, chẳng qua lông chim kia thưa thớt giống như bị bệnh rụng tóc.
Loại hiện tượng này rất bình thường đối với yêu quái, thực tế là do hoá hình không trọn vẹn.
Bởi vậy có thể thấy, con yêu quái nước ngoài này ắt hẳn vừa học được cách hoá hình không lâu, chưa thể trút bỏ sạch sẽ đặc thù giống loài trên người.
Vị đạo trưởng kia nghi hoặc mười phần: "Đây là loài chim gì?"
Không phải chưa từng thấy chim thành tinh, nhưng chưa từng gặp qua chim nước ngoài thành tinh.
Tuy nói toàn cầu hóa là xu hướng chung, thế nhưng thủ tục xuất nhập cảnh của động vật rất nghiêm ngặt, động vật có thể đặt chân đến Trung Quốc phần nhiều nhờ vào nhân công chăn nuôi, nào có dễ dàng thành tinh như vậy.
Sư đệ của Cẩn Nhất - đại sư Cẩn Tuệ có chút hiểu biết về loài chim này, quan sát nhúm lông trên cổ thanh niên, giọng điệu bình tĩnh: "Nếu như tôi đoán không sai, đây hẳn là một con cú mèo tinh..."
Ánh mắt Giản Lan Tư nghiêm trọng đáng sợ, hủy bỏ suy đoán của Cẩn Tuệ: "Không phải."
Lời Cẩn Tuệ nói bị cắt đứt, cũng không tức giận mà kiên nhẫn tiếp tục giải thích: "Thí chủ Tiểu Giản, tôi đã xem xét rất tỉ mỉ, trên cổ anh ta chính là lông cú mèo..."
Lúc này Tiết Trầm đã hiểu, nở nụ cười ý tứ không rõ, đáp lời: "Đại sư, trên người yêu quái này quả thật mọc lông cú mèo, chỉ là e rằng nguyên hình của nó không phải cú mèo."
Nghe vậy hòa thượng chùa Lan Tế quay sang nhìn nhau, đồng loạt tỏ ra rất khó hiểu.
Cẩn Tuệ niệm một tiếng A di đà Phật: "Thứ cho bần tăng ngu dốt không hiểu rõ ý tứ của thí chủ, nếu thứ mọc trên người yêu quái chính là lông cú mèo, vậy tại sao không phải cú mèo tinh?"
Dư Yên Sơn ở bên cạnh cũng nhỏ giọng thầm thì tỏ vẻ bất ngờ: "Xảy ra chuyện gì nhỉ? Tôi nghe nói bạn trai ngoại quốc của Rồng mẹ là cá mà..."
Phản ứng của đám người huyền môn không nhanh như Tiết Trầm, nhưng lúc này cũng đã nhận ra vấn đề.
Sắc mặt Trương Đỉnh Ngọc bừng tỉnh, bất ngờ vô cùng: "Lẽ nào... Lẽ nào chính là nó?"
Cẩn Nhất đoán bọn họ hiểu rõ nội tình, hiếu kỳ hỏi: "Xin hỏi, phải chăng các vị đã biết lai lịch của yêu quái này?"
Con ngươi của Giản Lan Tư rũ xuống, ánh mắt sâu xa nhìn thanh niên nước ngoài kia, nhàn nhạt nói: "Cá Voi Mặt Cú."
"Cá Voi Mặt Cú?" Nghe vậy Cẩn Nhất mờ mịt, "Đó là thứ gì?"
Chùa Lan Tế là chốn chùa chiền bản địa, giao lưu nhiều nhất với các nước như Thiên Trúc(*) và Xiêm(**), hiểu biết rất ít về yêu quái phương Tây.
(*) chỉ Ấn Độ và các nướƈ ŧıểυ lục địa Ấn Độ khác
(**) cách gọi khác của Thái Lan
Cá Voi Mặt Cú cũng không phải loài động vật phổ biến, trước đây bọn họ chưa từng nghe nhắc đến.
Câu trả lời cho vấn đề này quá rõ ràng rồi!
Cát Tú Nhiên nhiệt tình giới thiệu: "Là một quái vật biển cổ xưa từ Châu Âu lén nhập cảnh, không có visa!"
Các hòa thượng: "... hả?"
Mặc dù có rất nhiều thắc mắc đối với Cá Voi Mặt Cú, nhưng bây giờ không có thời gian để bọn họ từ từ phổ cập khoa học.
Trong khi Giản Lan Tư nói ra nguồn gốc Cá Voi Mặt Cú, cùng lúc đó dây leo hoa tường vi trên chuôi kiếm giống như sống lại, trường kiếm tỏa ra tia sáng lạnh lẽo bao phủ một lực lượng vô danh.
Cá Voi Mặt Cú là quái vật thời viễn cổ, từ khi sinh ra đã khiến thôn dân sinh sống ở vùng hải vực phương Bắc hoảng loạn vô cùng, năm xưa nó bị các tu sĩ hợp lực phong ấn dưới biển sâu.
Sau khi Cá Voi Mặt Cú thoát khỏi phong ấn chạy trốn, Giản Lan Tư không màng dặm xa một đường truy đuổi tới Trung Quốc.
Thật vất vả tìm được tung tích của Cá Voi Mặt Cú, nhưng tình hình trước mắt có chút nằm ngoài dự liệu của anh.
Tiết Trầm cũng hơi bất ngờ, nhớ đến miêu tả trước đây của Giản Lan Tư về Cá Voi Mặt Cú, không khỏi khẽ nhăn mày nghi hoặc: "Anh chưa nói con cá chim này biết hóa hình đâu nhỉ?"
Sắc mặt Giản Lan Tư nghiêm túc, trầm giọng nói: "Thực ra Cá Voi Mặt Cú trước đây không biến hình."
Mà lúc này sừng sững trước mặt họ lại là yêu quái trong thân xác con người... Tuy rằng chưa được hoàn thiện cho lắm, còn sót lại một ít lông chim.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian Cá Voi Mặt Cú chạy trốn, rất có thể tu vi đã tăng tiến không ít, hoặc là học được thứ gì đó mới mẻ.
Bất kể là loại nào, nó đã trở nên khó đối phó hơn so với trước kia.
Suy đoán của bọn họ nhanh chóng được xác nhận.
Theo sức mạnh phát ra từ Thẩm phán hoa tường vi, Cá Voi Mặt Cú ngửa mặt lên trời thét dài khủng bố như loài chim hung ác.
Quái vật biển nơi vực sâu phương Bắc cùng kỵ sĩ đã có mối ân oán từ xa xưa, bên trong dòng máu của chúng khắc ghi nỗi sợ hãi và căm hận với sức mạnh của kỵ sĩ.
Cá Voi Mặt Cú hoàn toàn bị chọc giận, trên đất bằng đột nhiên sinh ra cơn lốc xoáy mãnh liệt, trong nháy mắt cuốn tất cả mọi người vào trong.
Trận cuồng phong này vừa nhanh vừa mạnh, trực tiếp thổi cho diện tích rừng cây vang lên tiếng "Ào ào" dữ dội, dù cho ai ở đây cũng có tu vi hộ thể nhưng dưới áp lực từ trận cuồng phong cũng không khỏi lảo đảo vài bước, suýt nữa không giữ vững thân hình.
"Không ổn, là thuật ngự phong." Trương Đỉnh Ngọc kinh hãi đến mức biến sắc.
Cá Voi Mặt Cú chính là quái vật trời sinh, sau khi hóa hình tu vi càng thêm thâm hậu, cho nên ngay cả năng lực khống chế gió đều biết, càng khó chơi hơn cả lần Trương Đỉnh Ngọc giao thủ với nó trước kia.
Nơi đây đối diện một đầm nước sâu đen kịt, hướng thổi của cơn lốc này rõ ràng có mục đích cuốn toàn bộ bọn họ về phía đáy hồ.
Các đạo trưởng nhanh chóng bấm quyết niệm chú.
Một lá bùa màu vàng tự cháy chẳng cần đến lửa bay về phía Cá Voi Mặt Cú.
Cá Voi Mặt Cú rõ ràng không quen thuộc đối với