Ôn Cố lùi ra hai bước, ngẩng đầu nhìn lên đ ỉnh đầu, lại nhìn tay của anh, cuối cùng hoài nghi nhìn anh: "Anh ở đây làm gì?""Ồ, tôi tìm cô có chút chuyện, cô đợi đó." Xuân Thập xoay người nhảy ra khỏi đình nghỉ mát, chui vào trong bụi cây không biết làm gì, một lúc sau, anh kéo một con lợn rừng sống dở chết dở, toàn thân đầy máu chui ra, sau lưng còn có thêm một cái túi lớn, nhìn ra là đựng một cái nồi.Anh ném con lợn rừng trước mặt cô, sau đó cởi túi xuống, móc bộ dụng cụ nhà bếp như nồi, bát, dao, thớt ra: "Tôi muốn ăn thịt kho."Ôn Cố: "...."*Năng lực sinh tồn nơi hoang dã của Xuân Thập rất mạnh, chẳng mấy chốc đã dựng một cái kệ bếp đơn giản ở bên đình nghỉ mát, còn xử lý sạch sẽ con lợn rừng, sau đó chủ động ngồi xổm bên kệ bếp vừa nói: "Tôi canh lửa giúp cô."Ôn Cố im lặng một lúc, đi lên cầm dao cắt thịt, hỏi: "Sao anh lại lên đây, bảo vệ trường không ngăn anh lại?""Đương nhiên là lên từ chỗ khác." Xuân Thập nói xong, nâng mắt nhìn cô: "Vừa tới đã nhìn thấy cô và cái bông hoa đào nát đó ở đây hẹn hò."Chỉ có một con đường lên núi, phía khác của núi là vách núi thẳng đứng.
Từng có rất nhiều cặp đôi lãng mạn thích leo tới đỉnh núi, đứng bên vách núi ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, từ sau khi cặp đôi kia xảy ra chuyện, trường học đã niêm phong đỉnh núi, cấm du khách ở lại, cũng không biết anh vác con lợn rừng nặng như vậy leo lên kiểu gì, Ôn Cố suy nghĩ nhưng không tiếp tục truy hỏi, vùi đầu chuyên tâm nấu ăn.Khói bếp dần bốc lên, hương thơm tỏa ra tứ phía, chim chóc trong rừng núi xung quanh bị hương thơm hấp dẫn, dần vây quanh.
Sắc trời tối sẫm hoàn toàn, Ôn Cố nhấc nồi thịt kho lên, băm ít thịt vụn rắc bên ngoài rừng, đám chim chóc lập tức nhào vào mổ ăn, không hề sợ người chút nào.Ăn xong một nồi thịt kho, Xuân Thập hài lòng mãn nguyện, chủ động dọn dẹp dụng cụ bếp, thuận tiện phá đi kệ bếp đơn giản, tiêu diệt dấu vết.
Cái đầu lợn, giò lợn, mông lợn và đồ dùng bếp còn lại nhét hết vào trong túi, chiếc túi đó trông chỉ to cỡ túi leo núi bình thường, kết quả chứa nhiều đồ như thế cũng không thấy nó biến dạng, chỉ có thể nhìn ra hình một cái nồi."Tôi đi trước, hôm khác lại tới tìm cô." Anh vác túi lên vai, xoay người chui vào bụi cây, chẳng mấy chốc đã mất tăm.Ôn Cố nhìn vết máu còn lại bên bụi cây, giẫm lên chà chà, đảm bảo không nhìn ra dấu vết rồi thở dài đi xuống núi: "Rõ ràng đã từ chối chức vị trưởng thôn, sao còn không tránh được số mệnh làm đầu bếp miễn phí chứ."Về tới ký túc xá, cô vừa đóng cửa, Tiết Bảo Bảo đã ló đầu từ