Ôn Cố chỉ vào bình bình lọ lọ trên kệ bếp nói: "Dầu muối tương giấm có cái nào không tốn tiền, sau núi cũng có sao?"Người đàn ông tóc trắng nói: "Chuyện này đơn giản, bảo Xuân Thập đi ra ngoài tùy tiện lấy một ít về, không cần tốn tiền."Ôn Cố nghi hoặc nhìn Xuân Thập: "Không mất tiền? Anh lấy ở đâu?"Xuân Thập nói: "Cô đừng quan tâm, dù sao tôi cũng có cách.""Không phải anh đi trộm chứ?" Ôn Cố hoài nghi nói.Xuân Thập lập tức dựng lông, đập đũa xuống bàn: "Tôi đường đường… là trưởng thôn đời thứ mười của thôn Ngô Đồng, sao có thể làm ra chuyện trộm gà bắt chó được?"Ôn Cố thấy anh tức giận tới nhe nanh trừng mắt, cẩn thận dịch sang bên cạnh, to gan nói: "Cho dù dầu muối tương giấm không tốn tiền, trong ăn mặc ở đi lại vẫn còn ba mục phải chi, căn viện đó của tôi vừa nát vừa cũ, làm mới lại phải tốn không ít tiền, càng đừng nói khoản chi như chữa bệnh bảo hiểm dưỡng lão.
Không có thu nhập căn bản không thể duy trì cuộc sống, cho dù cho tôi cả thôn, tôi cũng không nhận… cùng lắm trả nhà lại cho các người, các người đi tìm người khác."Tốt xấu gì cô cũng là sinh viên của đại học S, chỉ cần chịu khổ, tìm một công việc lương cao không khó, không tới mức vì một căn viện rách trong sơn thôn mà chạy xuống quê làm bảo mẫu miễn phí.Ánh mắt của Xuân Thập hoàn toàn lạnh đi, nghiêm mặt nói: "Nếu hôm nay cô dám đi, sau này đừng quay về nữa."Người đàn ông tóc trắng vội vàng giảng hòa: "Đều là người chung một thôn, có gì từ từ thương lượng, đừng nói chuyện tuyệt tình như thế.
Trưởng thôn, tiền tài đều là vật ngoài thân, sống không mang tới chết không mang đi, cô hà tất phải để ý như thế.
Bình an là phúc, sống ở đây, vốn không cần bảo hiểm chữa bệnh."Ôn Cố không trao đổi được với họ, lắc đầu đứng dậy nói: "Tôi không thể đảm đương được việc này, các người tìm người khác đi, đây là giấy chứng nhận sở hữu nhà đất của tôi, trả cho các người."Cô lấy giấy chứng nhận ra đặt lên bàn, xách túi xoay người rời đi.Người đàn ông tóc trắng vươn bàn tay ra, trong lòng bàn tay nổi lên một mồi lửa nóng, đang muốn búng lửa ra ngăn cô lại, Xuân Thập vươn tay dập tắt mồi lửa: "Bỏ đi, để cô ta đi.""Nhưng..." Trong mắt người đàn ông tóc trắng ngập tràn lo âu: "Sau núi phải làm sao?"Xuân Thập nhìn bóng lưng của Ôn Cố, con ngươi âm trầm: "Sẽ có cách thôi."*Tuy có hơi không nỡ, nhưng suy nghĩ tới