Bí cảnh quanh năm đều bị bao phủ bởi màn đêm.
Một trận cuồng phong gào thét có thể khiến da thịt đông lạnh quét ra, ngay cả vô số hung thú tung hoành trong bí cảnh giờ phút này cũng phải ngủ đông tránh rét.
Sau cây cổ thụ thật to, một đám tu sĩ đang tránh gió, hỏa linh thạch bao quanh họ, hình thành một pháp trận rất lớn chống đỡ cái rét lạnh thấu xương.
Tương Trọng Kính bọc mình trong bộ hắc y đã rách tơi tả ngược gió mà đến, chậm rì rì tới gần pháp trận.
Y không thể tạo thủ quyết che mắt, tay phải bị gió lạnh đông đến cứng đờ, liền thử vài lần, suýt nữa thì đem pháp quyết đảo ngược, rốt cuộc cũng thành công.
Trời quá lạnh, gió quá lớn, y chỉ nghĩ đến việc phải tránh cuồng phong.
Khi cuồng phong qua đi.
Đám tu sĩ trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, bọ họ tu vi cũng không cao, vẫn chưa phát hiện có người lẫn vào.
Bọn họ hẳn là đệ tử thế gia, trên y phục đều có thêu hoa văn, trên người bọn họ đều có một ngọn lửa được che chở trong bình lưu li, ngọn lửa chỉ lớn bằng hạt đậu, chứng tỏ vừa bị dập tắt.
Thiếu niên dẫn đầu mặt mày hớn hở mà lải nhải.
"......!bí cảnh này khắp nơi đều nguy hiểm, hung thú lại nhiều, nếu không đề phòng cẩn thận thì chẳng khác gì đưa mạng ra đùa, ta nghe có người nói ở phía bắc nơi đây mơ hồ còn có diễm quỷ."
Đồng bạn của hắn còn chưa tiếp lời, Tương Trọng Kính mới vừa khoanh chân ngồi xuống liền cầm lòng không đậu mà phụ họa nói "Diễm quỷ? Bí cảnh này vậy mà còn có diễm quỷ?"
Tương Trọng Kính trước nay không chịu ngồi yên im miệng, bị vây trong bí cảnh này 60 năm, nhàn rỗi không có gì làm cũng chỉ có thể tự mình nói chuyện.
Lúc này thật vất vả mới nhìn thấy nhiều người như vậy, nhưng bọn họ đều là từ bên ngoài vào đây, nếu không phải sợ bại lộ thân phận, y hận không thể nói ba ngày ba đêm.
Cũng may loại thiếu niên thế gia này ngoại trừ ăn uống, cũng cần có một người giúp hắn phụ họa, liền không nghĩ nhiều, tiếp tục nói.
"Đúng vậy, nghe nói diễm quỷ kia người mặc hồng y, được ma trơn màu lam bao bộc, gặp người liền muốn tiến đến đoạt mạng."
Tương Trọng Kính chống cằm, lười biếng mà "Hở" một tiếng.
60 năm qua cơ hồ đã đi hết từng ngóc ngách của bí cảnh, nơi này ngoại trừ hung thú có thể đem hồn phách của con người tước đoạt bằng linh phong, căn bản chưa từng gặp qua cái gì mà diễm quỷ.
Y hứng thú, quấn chặt hắc y lén lút đến gần thêm chút nữa.
Y vừa động, hắc y khẽ rơi xuống làm lộ ra một góc hồng y nơi bả vai đang cuốn lấy lọn tóc, nhưng ẩn trong bóng đêm nên không ai nhìn thấy.
Đám tu sĩ hừng hực khí thế tuổi trẻ, nghe được mỹ quỷ đều vội vàng vây quanh lại, mồm năm miệng mười.
"Diễm quỷ? Có phải rất đẹp hay không?"
"Diễm quỷ cũng được xem như là quỷ tu sao? Ta chưa bao giờ nhìn thấy, chờ linh phong thổi qua, chúng ta đi tìm hiểu thêm đi?"
"Đi a đi a, có mỹ nhân nhất định phải đến xem, bằng không thì thiệt quá." Câu này là Tương Trọng Kính đang xem náo nhiệt nói.
Thiếu niên kia thần bí cười hề hề nói "Các ngươi có biết diễm quỷ kia là ai không?"
Mọi người lắc đầu, không biết.
Tương Trọng Kính cũng lắc đầu theo.
Thiếu niên đè thấp thanh âm, dường như sợ cái gì đó quấy nhiễu nói: "60 năm trước, Tương kiếm tôn nhất kiếm kinh sợ Cửu Châu, còn không phải là bị hai vị kia liên thủ nhốt ở trong bí cảnh tự sinh tự diệt hay sao?"
Đám thiếu niên này nhìn qua lá gan so với kim châm cũng không lớn hơn được bao nhiêu, chỉ nghe được một cái tên liền sôi nổi hít hà một hơi.
"Tương Trọng Kính vậy mà thật sự biến thành lệ quỷ?!"
Tương Trọng Kính trộm một nắm hạt dưa từ cái đĩa trước mặt "......"
Hả? Ai?
Tương Trọng Kính?
À, là ta.
Tương Trọng Kính bị nhốt lâu năm, ký ức đều có chút mơ hồ, y nghiêng đầu khổ sở nhớ lại, mơ hồ nhớ ra năm đó mình từng là một kiếm khách.
- - nhưng mà hiện tại y thậm chí còn không thể cầm kiếm bằng tay trái, muốn thủ một cái quyết cũng phải nhọc công lao lực.
Tương Trọng Kính cũng không để ý, tiếp tục cắn hạt dưa, tựa như nghe câu chuyện trong một cuốn sách.
Y của hiện tại, bất luận nghe người khác nói cái gì, đều cảm thấy rất thú vị.
Thiếu niên kia còn nói "Nghe nói Tương kiếm tôn dung mạo tuyệt diễm, so với Khúc Nguy Huyền kia không biết còn đẹp hơn biết bao nhiêu."
Tương Trọng Kính không nhớ rõ Khúc Nguy Huyền là ai, nhưng nghe người khác khen mình, vẫn không nhịn được gật đầu.
Đúng, Đúng vậy, Chính xác luôn.
"Trưởng bối nhà ta từng nói, năm đó khi Tương kiếm tôn bị ném vào bí cảnh cả người tắm máu, tu vi mất hết, tay trái cầm kiếm đều lộ ra bạch cốt, những người từng theo y đều có giao hảo rất tốt, nhưng không một ai nguyện ý cứu y." Thiếu niên nói, tựa hồ tiếc hận mà tấm tắc hai tiếng, "Đã thảm hại như vậy rồi, hai vị kia còn diệt đi Tê Chiếu U Hỏa của y."
Trên người ai cũng đều có Tê Chiếu U Hỏa để đi vào bí cảnh, nên khi nghe vậy đều cảm thấy nếu bản thân bị thế thì thật đắng sợ, kinh hãi nói "Không có Tê Chiếu U Hỏa, y không phải sẽ không ra khỏi bí cảnh được sao?!"
Tương Trọng Kính nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhìn chằm chằm Tê Chiếu U Hỏa của thiếu niên cả nửa ngày, rốt cuộc cũng biết chính mình vì sao trong 60 năm qua đều không ra khỏi bí cảnh vô biên này.
Thì ra là phải có Tê Chiếu U Hỏa.
"Quá thảm quá thảm." Tương Trọng Kính vừa cắn hạt dưa vừa tấm tắc bảo lạ, giống như đang đàm luận chuyện của người khác.
Mọi người nghe vậy, cũng đều hùa theo "Quá thảm quá thảm".
Sau khi "Thảm" xong, thiếu niên gần Tương Trọng Kính nhất tựa hồ phát giác ra cái gì đó, nghiêng đầu nhìn y một cái.
"Bất quá ai bảo y cùng ác long thông đồng làm bậy chi?" Thiếu niên lại nói, "Năm đó ở trong bí cảnh có một ác long, một hơi thở của nó cũng có thể phá huỷ nguyên đan của tu sĩ Đại Thừa.
Mà Tương kiếm tôn lá gan cực lớn, dám cùng ác long ký khế ước, còn khiến Khúc Nguy Huyền bị trọng thương, đoạ ma trước mặt mọi người!"
Mọi người tức khắc bắt đầu "Tê tê tê" hít khí, như một bầy rắn nhỏ.
Tương Trọng Kính cũng hít hà một hơi, lắc đầu cảm thán nói "Quá tệ rồi, quá tệ rồi."
Mọi người nghe vậy, cũng đều "Quá tệ rồi, quá tệ rồi."
Sau khi "Tệ" xong, thiếu niên bên cạnh Tương Trọng Kính lại cổ quái liếc y một cái.
Thiếu niên lại đem đề tài xoay trở về "Cho nên mới nói, diễm quỷ có mỹ mạo kia không chừng chính là vong hồn chưa tan của Tương kiếm tôn, muốn tìm kẻ thù báo oán, chúng ta đừng để y trộn lẫn vào."
Có người nhỏ giọng đề nghị "Nhưng nếu diễm quỷ kia thật sự là Tương Linh Khoáng, một đám chúng ta mỗi người một tay bắt cũng không có khó khăn gì đi?"
Tương Trọng Kính nghiêng đầu.
Tương Linh Khoáng? Y như thế nào không nhớ ra chính mình vậy mà còn có tên khác nhỉ?
Thiếu niên thở dài nói "Hết chín phần mười tu sĩ đến bí cảnh lần này là vì giải thưởng giá trị trên trời cho kẻ tìm được người kia, ngươi cảm thấy dựa vào tu vi Trúc Cơ của chúng ta, nếu gặp phải tu sĩ Kim Đan, có thể trở thành một mâm đồ ăn cho bọn họ không?"
Mọi người "......"
"Một mâm đồ ăn" yên lặng cúi đầu, không dám nói nữa.
Lửa trại bỗng chốc làm nổ hòn than nhỏ, đem nửa khuôn mặt Tương Trọng Kính hơi chiếu sáng.
Thiếu niên vẫn luôn ở bên cạnh Tương Trọng Kính mặt đầy cổ quái, mở miệng hỏi "Sư huynh, ngươi biết Tương kiếm tôn có bộ dạng sao ư?"
"Tất nhiên biết a!" Sư huynh tính tình tùy tiện, thập phần sảng khoái, dào dạt đắc ý nói, "Nhà của ta còn có bức hoạ tráng men của Tương kiếm tôn đó!"
Có người nói thầm "Không phải nói y cùng ác long thông đồng làm bậy sao, như thế nào còn treo bức họa của y?"
Sư huynh thở dài nói "Biết sao được, gương mặt kia quá đẹp."
Mọi người "......"
Trông mặt mà bắt hình dong! Nông cạn!
Tương Trọng Kính còn cắn hạt dưa, nghe vậy duỗi tay sờ sờ mặt mình, trên cổ tay lộ ra một lục lạc đã bị gỉ.
Khắp nơi trong bí cảnh này đều là bóng tối, đã từ lâu lắm rồi y không còn nhớ rõ chính mình trông như thế nào nữa.
"Y trông như thế nào a?" Có người hỏi.
Tương Trọng Kính cũng gật đầu theo "Đúng vậy đúng vậy, là cái dạng gì thế?"
Sư huynh nghĩ nghĩ, tỉ mỉ miêu tả "Trên bức họa kia, Tương kiếm tôn vận hồng y có hoa văn ngọn lửa, hai vai có Hồng Lam U Hỏa, chắc là có huyết thống của người ngoại tộc, đuôi tóc hơi xoăn, cánh tay còn có lục lạc chứa linh hồn......"
Mỗi lần hắn nói một câu, thiếu niên bên cạnh Tương Trọng Kính liền liếc nhìn người y một cái, biểu tình thay đổi thất thường.
Tương Trọng Kính vẫn đang say sưa lắng nghe.
Cuồng phong rất nhanh đi qua, chỉ còn sót lại gió lạnh thổi bay cái mũ của áo choàng rộng màu đen trên người y hai lần, mơ hồ cónhìn thấy gương mặt tựa như sứ kia.
Thủ quyết che mắt của y thật sự quá mức vụng về, chống đỡ được đến lúc này đã là cực hạn, một khi khiến người khác chú ý, sẽ dần dần mất đi hiệu dụng.
Trong mắt thiếu niên bên cạnh, gương mặt giống như khất cái dần dần biến thành mỹ nhân trong bức hoạ, bộ dạng từng chút từng chút thay đổi.
Người này thân vẫn khoác hắc y rách nát, mơ hồ lộ ra hồng y như lửa đốt đã cũ bên trong, hai vai phía trên, lại lơ lửng một ngọn lửa màu đỏ, một ngọn lửa màu xanh như U Hỏa, minh bạch đem khuôn mặt hoàn mỹ kia chiếu sáng lên.
Dung mạo tuyệt diễm, đuôi mắt có một hắc ảnh thoáng uốn lượn, mái tóc được cành khô qua loa vấn lên, đuôi tóc hơi xoăn.
Trên cánh tay còn có một chuỗi kim linh (Chuông vàng) đã bị rỉ, không còn vang lên nữa.
Thiếu niên "......"
Thiếu niên hít hà một hơi, trợn trắng mắt thiếu chút nữa ngất xỉu.
Tương Trọng Kính cách hắn gần nhất, tay mắt lanh lẹ một phen đỡ lấy hắn, nghi hoặc nói "Đây là làm sao vậy, bị đông lạnh à?"
Thiếu niên này vốn dĩ còn có thể mở miệng, nhưng vô tình được Tương Trọng Kính đỡ, dung nhan tuyệt diễm kia cứ thế hiện ra trước mắt hắn, hắn lại bị sợ tới mức trợn mắt, hoàn toàn ngất luôn.
Tương Trọng Kính "......"
Tuy rằng ký ức mơ hồ, nhưng Tương Trọng Kính nhớ được, đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy y mà bị sốc đến mức ngất đi.
Thấy cũng thật hiếm lạ.
Tương Trọng Kính hướng những người chung quanh nói "Hắn đây là......"
Đầu y lệch về một bên, gió khiến áo choàng đen che đi nửa mặt, chỉ lộ ra nửa còn lại mỹ lệ như diễm quỷ.
Mọi người đờ đẫn nhìn y, tầm mắt cực kỳ nhất trí mà nhìn từ mặt y, đến U Hỏa ở hai vai, đuôi tóc, rồi lại đảo qua cổ tay, cuối cùng đều chung một nhịp hít hà.
Bạch bạch bạch, té xỉu một đống.
Tương Trọng Kính "......"
Tương Trọng Kính khô khan nói "Thiện, thiện tai."
Xem đám hài tử sợ tới mức này.
Tương Trọng Kính dùng khuôn mặt, dọa hôn mê một đống thiếu niên.
Thiếu niên dẫn đầu không hổ là sư huynh, không có mất mặt mà ngất xỉu đi, chỉ sợ tới mức đôi mắt đăm đăm nhìn nửa ngày, đột nhiên đập đầu xuống đất, loảng xoảng một tiếng, chấn động khiến hạt dưa trong tay Tương Trọng Kính rớt đầy đất.
Thiếu niên run run nói