Cổ của Tương Trọng Kính cực kỳ mẫn cảm, thường ngày chỉ cần áo trong có hơi lạnh y sẽ lập tức lay ra xa một chút, thân thể tiểu long mang theo hơi lạnh trườn nhanh qua cổ, khiến y không chịu nổi rùng mình, da đầu cũng tê dại một trận.
Khi y còn đang ngây người thì Cố Tòng Nhứ đã hung ác mở cái răng nanh nhỏ ra, cắn vào tay Khúc Nguy Huyền, đồng tử dựng đứng toát ra vẻ tức giận ngập trời: “Cho ngươi chết!”
Lần này không giống như mấy trò đùa thường ngày với Tương Trọng Kính, đối với kẻ huỷ hoại thi thể chủ nhân hắn-Khúc Nguy Huyền, Cố Tòng Nhứ không hề lưu tình chút nào, một nhát cắn này hạ xuống, bàn tay trắng bệch của Khúc Nguy Huyền tức khắc đầm đìa máu tươi.
Nhưng Khúc Nguy Huyền dường như không biết đau, cũng không nhìn ác long trên cổ tay, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính như cũ, biểu tình chưa từng thay đổi.
Đến bây giờ Tương Trọng Kính mới lấy lại tinh thần, vội vàng tóm Cố Tòng Nhứ lại.
Đồng tử Cố Tòng Nhứ mang màu đỏ tươi, không biết muốn phân cao thấp với ai, cắn chết không chịu há miệng.
Phía sau Mãn Thu Hiệp và Tống Hữu Thu đã gần theo kịp, Tương Trọng Kính sợ bọn họ phát hiện ra Cố Tòng Nhứ, lập tức nâng tay phải lên nắm lấy tay Khúc Nguy Huyền, tay áo to rộng che khuất tiểu long, lưu lại một câu: “Ta có chuyện quan trọng đi trước.”
Dứt lời, không đợi hai người kia trả lời, lôi Khúc Nguy Huyền chạy đi như bay.
Cố Tòng Nhứ thật sự hận Khúc Nguy Huyền, cho dù bị Tương Trọng Kính phong ấn 60 năm cũng chưa từng thấy hắn oán hận như vậy, chờ đến khi ra khỏi nơi tỷ thí, Tương Trọng Kính tìm một chỗ yên tĩnh, nửa bàn tay Khúc Nguy Huyền đã bị cắn chỉ còn thấy màu máu.
Cố Tòng Nhứ còn ở trong thức hải mắng y: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định cắn chết hắn! Không nghiền xương hắn thành tro thì khó tiêu mối hận trong lòng ta!”
Tương Trọng Kính bị hắn làm ồn đến đau đầu, lắc lắc tay áo, nói: “Ngươi trước hết nhả ra đi —— rốt cuộc ngươi học từ đâu cái bản tính nói cũng không nói tức giận liền cắn người đây hả?”
Cố Tòng Nhứ tức giận khiến đôi mắt đỏ bừng, vẫn không muốn nhả ra.
Tương Trọng Kính thở dài nói: “Ngươi còn tính dùng hai cái răng nanh nhỏ kia, từ từ cắn chết hắn?”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ do dự trong chớp mắt mới phát giác dáng vẻ này của mình căn bản không giết được người, không chỉ chẳng thể giải ra oán khí trong lòng, còn tự khiến mình thêm bực bội.
Tương Trọng Kính thấy tiểu long do dự nhả ra, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Y đang muốn dùng tay phải đưa Cố Tòng Nhứ sang tay trái, liền thấy cái đầu nhỏ đã trở về trong tay áo trái rồi...!Là đi ngược lại đường cũ mà về.
Tương Trọng Kính: “……”
Tương Trọng Kính thiếu chút nữa không nhịn nỗi, che lại cổ, vệt đỏ lan đến vành tai.
Lần đầu tiên y thẹn quá thành giận: “Đừng bò lung tung trên người ta!”
Cố Tòng Nhứ còn đang giận lẫy, cuộn trên tay trái Tương Trọng Kính, lẩm bẩm nói: “Ngươi đem hắn mang về Vô Tẫn Lâu, chờ đến canh ba ta có thể ra ngoài, chuyện đầu tiên ta làm chính là nuốt sống hắn.”
Tương Trọng Kính không đáp lại hắn, rũ mắt nhìn bàn tay tràn đầy máu tươi của Khúc Nguy Huyền vẫn khăng khăng giữ ống tay áo của mình.
Đôi mắt Khúc Nguy Huyền không chớp không nháy nhìn y, tròng mắt gióng như có liệt hỏa thổi qua để lại tro tàn, không có chút ánh sáng.
Tương Trọng Kính thấy hắn hình như so với trước kia càng ngốc hơn, nhất thời trong lòng ngũ vị trần tạp.
Đối với Khúc Nguy Huyền, Tương Trọng Kính không lạnh lùng thờ ơ như đối với như Tấn Sở Linh hay Túc Tàm Thanh, dù sao thì năm đó khi y bị phong ấn, Khúc Nguy Huyền còn bị U Hỏa đả thương đến sinh tử không rõ.
Nhưng y không biết Khúc Nguy Huyền có trộn lẫn vào trong đám người tính kế mình năm đó hay không, bởi người như Khúc Nguy Huyền, thực sự rất dễ bị lợi dụng.
Tương Trọng Kính nhìn vào mắt Khúc Nguy Huyền, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có chuyện……”
Cố Tòng Nhứ dạy y: “Ngươi hung dữ một chút, giống lúc nói với Túc Tàm Thanh hay Tấn Sở Linh đó, âm dương quái khí, kẹp dao giấu kiếm.”
Tương Trọng Kính: “……”
Khoé môi Tương Trọng Kính khẽ nhúc nhích, một hồi lâu mới ổn định lại cảm xúc, tận lực làm như chính mình không có cảm tình nói: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”
Đôi mắt Khúc Nguy Huyền bỗng chốc sáng ngời, tóm lấy tay áo Tương Trọng Kính lắc lư, mở miệng phát ra hai âm: “Linh…… Đang.”
Tương Trọng Kính nhíu mày: “Cái gì?”
Khúc Nguy Huyền dùng ngón tay đẫm máu chỉ vào kim linh trên cổ tay Tương Trọng Kính, lặp lại nói: “Lục lạc.”
Tương Trọng Kính nhìn cánh tay của mình, chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Khúc Nguy Huyền bồi thêm một câu.
“Trọng Kính lục lạc.”
Tương Trọng Kính ngẩn ra.
Có Linh khí của Mãn Thu Hiệp ở khăn che mặt, Khúc Nguy Huyền cũng không nhận ra Tương Trọng Kính, nhưng khi nhìn thấy nơi cổ tay áo có kim linh lúc ẩn lúc hiện.
Tương Trọng Kính yên lặng chăm chú nhìn vào đôi mắt Khúc Nguy Huyền, một hồi lâu mới duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Khúc Nguy Huyền, nói: “Trở về đi.”
Khúc Nguy Huyền lộ ra một ánh mắt mê mang.
Tương Trọng Kính lui nửa bước, Khúc Nguy Huyền theo bản năng muốn nắm lấy tay áo của y, Tương Trọng Kính lại giơ tay đẩy hắn ra, cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.
Cố Tòng Nhứ tức giận đến cực điểm: “Đi cái gì mà đi? Mang hắn theo cho ta.”
“Mang theo làm gì, đợi đêm xuống làm bữa khuya cho ngươi?”
Cố Tòng Nhứ: “Đúng!”
Tương Trọng Kính không nhịn được nở nụ cười.
Cố Tòng Nhứ vô năng cuồng nộ nửa ngày, cũng biết Tương Trọng Kính có quan hệ khá thân với Khúc Nguy Huyền, khi chưa xác định Khúc Nguy Huyền có hại mình hay không, y khẳng định không thể trơ mắt nhìn Khúc Nguy Huyền bị nuốt sống, đành phải tự giận dỗi một mình.
Tương Trọng Kính nói đủ lời để cạy miệng hắn nhưng không thể nên cũng ngừng đùa giỡn.
Qua một hồi lâu, ngược lại là Cố Tòng Nhứ nhịn không được, một lần nữa mở miệng: “Không phải ngươi nói có chuyện muốn hỏi hắn sao, sao mới vừa rồi không hỏi?”
Bước chân Tương Trọng Kính khựng lại, không trả lời, ngược lại vươn ngón tay chỉ về chân trời cách đó không xa.
Có một con khổng tước chậm rãi bay lượn trong không trung, linh vũ hoa mỹ cực kỳ bắt mắt.
Cố Tòng Nhứ liếc mắt một cái, hừ nói: “Một con khổng tước nho nhỏ thôi, có cái gì đáng xem?”
“Đó là linh thú trấn sơn của Khứ Ý Tông.” đôi mắt Tương Trọng Kính không chớp nhìn chằm chằm khổng tước kia, “Nếu ta hỏi Khúc Nguy Huyền câu không nên hỏi, khổng tước kia chỉ cần liếc mắt nhìn Khúc Nguy Huyền một cái, đã có thể nhìn thấy chúng ta đang nói gì.”
Cố Tòng Nhứ nhíu mày: “Nó có thể nhiếp hồn?”
Tương Trọng Kính gật đầu.
Khổng tước Khứ Ý Tông biết nhiếp hồn có thể nhìn trộm ký ức, còn có thể điều khiển thần hồn làm ra vô số ám chỉ không thể giải, năm đó Tương Trọng Kính phản bội Khứ Ý Tông là do bị khổng tước hạ nhiếp hồn.
Trên đường quay về Vô Tẫn Lâu, đầu óc Tương Trọng Kính đều suy nghĩ chuyện này, cuối cùng phá lệ chủ động đi tìm Mãn Thu Hiệp.
“Trên người ta còn nhiếp hồn sao?”
Mãn Thu Hiệp đang họa mỹ nhân đồ, tất cả các bức hoạ bên người đều là Tương Trọng Kính, hắn cắn bút, đôi mắt nhìn Tương Trọng Kính sáng lên: “Muốn ta giúp ngươi à? Được, làm mẫu cho ta vẽ.”
Tương Trọng Kính liếc hắn: “Không phải ngươi vẫn đang vẽ sao?”
Mãn Thu Hiệp nói: “Vẽ bằng ký ức làm sao so với có người thật ở bên.”
Tương Trọng Kính không còn cách nào, đành phải đáp ứng hắn.
Trước nay Mãn Thu Hiệp chưa từng phấn chấn như vậy, bảo Tương Trọng Kính thay đổi vô số xiêm y, mới vừa lòng gật đầu.
Tương Trọng Kính ngồi trên nệm giường để hắn vẽ, nhắc nhở hắn: “Nhiếp hồn.”
Đầu óc Mãn Thu Hiệp đều là mỹ nhân đồ, thập phần thất thần: “60 năm ở trong bí cảnh, đèn bản mạng của ngươi ở Tống Táng Các đã tắt, ngay cả Quỳnh Nhập Nhất cũng cho rằng ngươi đã chết, khổng tước nhiếp hồn tự nhiên cũng tan.”
Hắn vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Tương Trọng Kính một cái, đột nhiên con ngươi co lại.
Tương Trọng Kính vừa nhìn thấy biểu tình này của hắn liền khẳng định sẽ có “Nhưng mà”, liền nhẫn nại chờ đợi.
Rất nhanh, Mãn Thu Hiệp tiếp tục hạ bút, nói: “Nhưng mà, trên người ngươi dường như còn có nhiếp hồn bị người khác hạ xuống.”
Tương Trọng