Cố Tòng Nhứ bị Tương Trọng Kính nhốt trong thức hải nhiều năm như vậy, luôn chờ mong hóa thành hình người bước ra thế giới bên ngoài thoát khỏi sự khống chế của Tương Trọng Kính, nhưng khi có được long cốt biến thành hình người, hắn lại cam tâm tình nguyện bị trói buộc với thức hải mà mình đã ở được 60 năm, khuyên như thế nào cũng không chịu ra.
Tương Trọng Kính dỗ hắn: "Tam Canh? Chân long đại nhân? Tòng Nhứ? Tiểu tâm can?"
Tiểu tâm can không để ý tới y.
Tương Trọng Kính thấy hắn còn đang giận lẫy, đành phải thu lại dáng vẻ đùa giỡn, lỡ vô tâm lại nói ra vài câu khiến chân long đại nhân nổi giận thì toang.
Tương Trọng Kính vừa rời khỏi bí cảnh không bao lâu, vốn không có nhiều đồ vật, sau khi thương nghị với Mãn Thu Hiệp, trước tiên quyết định để hắn mang theo Vân Nghiên Lí vào Linh Lung Tháp đến Trung Nguyên Khứ Ý Tông.
Mãn Thu Hiệp chính là vì gương mặt của Trọng Kính mới cam nguyện rời khỏi Vô Tẫn Lâu, nghe thấy dự định này lập tức không vui.
Tương Trọng Kính an ủi hắn: "Chuyện này chỉ mất nửa ngày, kiên nhẫn một chút."
Mãn Thu Hiệp liếc y: "Ngươi biết ta muốn gì mà."
Tương Trọng Kính: "......"
Tương Trọng Kính trừng hắn: "Vẽ, Vẽ là được."
Bấy giờ Mãn Thu Hiệp mới đáp ứng.
An bài Mãn Thu Hiệp và Vân Nghiên Lí xong, Tương Trọng Kính rời khỏi Vô Tẫn Đạo trước, tiến đến phía nam Vô Tẫn Thành.
Trong Song Hàm Thành, Quỳnh Nhập Nhất nhớ đánh không nhớ đau tiếp tục mở sòng bạc.
Thời điểm Tương Trọng Kính đến, liền thấy hắn đại mã kim đao* duỗi chân, cầm tẩu thuốc trong tay, trên bàn là một đống ngọc thạch thỉnh thoảng lại bị hắn cầm lấy một viên bỏ vào miệng nhai.
* Đại mã kim đao (大马金刀): 1.
Hào sảng; khí thế to lớn/ 2.
Nói chuyện thẳng thắn, sắc bén, không lưu tình
Đám người xung quanh mỗi lần thấy hắn nhai ngọc thạch đều cảm thấy một trận đau răng, sợ răng của Quỳnh Nhập Nhất sẽ rụng mất.
Quỳnh Nhập Nhất mới nhai xong một viên ngọc thạch, thoáng thấy vẻ mặt vô cảm của Tương Trọng Kính đang đi vào, lập tức đứng dậy, hoảng loạn xua tan khói thuốc trên người, ném chén xúc xắc chưa mở sang một bên, nhảy nhót đón chào.
Tương Trọng Kính nhìn bộ dạng túng này, cũng không muốn ném hết mặt mũi của hắn trước mặt mọi người, liền mang hắn lên lầu hai, tính toán đóng cửa lại đập cho hắn một trận.
Quỳnh Nhập Nhất ở trong tiểu thế giới xây dựng vài toà cao lầu san sát nhau, quanh năm đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ sòng bạc ở tầng một, những nơi khác đều không có ánh đèn chiếu sáng.
Tương Trọng Kính đi lên lầu hai, nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ tới gì đó, nhướng mày hỏi: "Cao lầu trong Song Hàm Thành là ai giúp ngươi xây?"
Quỳnh Nhập Nhất nghiêm túc nhìn tấm thảm trên mặt đất, trong lòng nghĩ nếu quỳ trên thảm này thì có đau không, nghe vậy "A" một tiếng, ngoan ngoãn trả lời nói: "Tống Hữu Thu."
Tương Trọng Kính: "......"
Quả nhiên là hắn.
Tống Hữu Thu Tống Táng Các phạm vi quản thật rộng, cao lầu được hắn thiết kế đều có phong cách riêng.
Tương Trọng Kính cũng không tiếp tục chỉ trích việc Quỳnh Nhập Nhất mở lại sòng bạc -- dù sao tính tình thanh kiếm này từ 60 năm trước đã là như vậy, mỗi lần sai đều tích cực nhận lỗi, nhưng có chết cũng không thể thay đổi.
"Ta phải về Khứ Ý Tông một chuyến, ngươi muốn đi cùng không?"
Quỳnh Nhập Nhất không ngờ Tương Trọng Kính không truy cứu việc hắn mở lại sòng bạc, có chút thụ sủng nhược kinh, hắn tiến lên ngồi bên chân Tương Trọng Kính, đôi tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối y, mắt trông mong hỏi: "Chủ nhân muốn mang ta đi?"
Tương Trọng Kính rũ mắt nhìn hắn, cười nói: "Ngươi muốn ở chỗ này chơi thì cứ chơi, muốn theo ta thì cứ theo, đều được."
Quỳnh Nhập Nhất sợ hãi nói: "Ngài sẽ không nói mát chứ?"
Tương Trọng Kính nhàn nhạt nhìn hắn: "Ngươi nói đi?"
Lúc này Quỳnh Nhập Nhất mới vui vẻ, xúc xắc trên lỗ tai bắt đầu đong đưa: "Ta muốn đợi ở Song Hàm Thành, nếu chủ nhân muốn dùng ta, cứ dùng sinh tử khế triệu ta đến, ta lập tức xuất hiện."
Tương Trọng Kính cười xoa đầu hắn: "Không phải ngươi rất muốn ra ngoài chơi sao?"
"60 năm qua ta đợi trong Song Hàm Thành chỉ sợ buồn chán, thời gian này cũng đã ra ngoài nhìn ngắm, phát hiện bên ngoài kỳ thật cũng không có chỗ nào tốt." Quỳnh Nhập Nhất ghé vào đầu gối Tương Trọng Kính, buồn bã nói, "Thế gian này không đẹp như ta tưởng tượng, ngay cả địa mạch chứa linh lực cũng đều đã ô trọc dơ loạn, vẫn là tiểu thế giới của chủ nhân thoải mái."
Tương Trọng Kính gật đầu, tùy ý để hắn lựa chọn.
Toàn bộ tam giới, đại đa số tu sĩ chỉ xem linh thú hoặc kiếm linh là công cụ, nhưng đối với Tương Trọng Kính, Quỳnh Nhập Nhất lại là bằng hữu mà bản thân thật lòng đối đãi nhiều năm nay.
- - nếu không phải vì hắn cả ngày nghĩ đến chuyện bài bạc, hẳn là Tương Trọng Kính đã sủng hắn lên trời.
Hôm qua Khúc Nguy Huyền có chuyện quan trọng nên đã về Khứ Ý Tông trước, Tương Trọng Kính cẩn thận tính toán, sinh thần của Khúc Hành còn vài ngày nữa, đến lúc đó các chưởng môn và đệ tử tam môn nhất định sẽ tới, có lẽ sẽ hỏi ra chân tướng 60 năm trước.
Sắp xếp phía Quỳnh Nhập Nhất ổn thỏa, Tương Trọng Kính rời khỏi Song Hàm Thành, triệu tuyết lang ra.
Tuyết lang của Túc Tàm Thanh có thể sử dụng linh lực bay trên không, tuy rằng tốc độ kém chân long, nhưng nếu so sánh với các linh thú khác thì nhanh hơn nhiều.
Tuyết lang đã lâu lắm không được triệu hồi, lần này thấy chính mình hữu dụng, Tương Trọng Kính mới vừa ngồi yên ổn trên lưng nó, nó liền "Ngao ô" một tiếng, phe phẩy cái đuôi vui vẻ bay lên trời.
Tương Trọng Kính: "......"
Tương Trọng Kính kéo một nhúm lông của nó nói: "Sai phương hướng rồi!"
Tuyết lang: "......"
Nhưng hứng thú của tuyết lang vẫn chẳng hề giảm chút nào, quay lại hướng được chỉ lao nhanh như tia chớp.
Tuyết lang vừa bay được một chút, Tương Trọng Kính còn chưa rời khỏi Vô Tẫn Đạo, liền nhịn không được kêu dừng lại.
Tuyết lang mờ mịt tìm một chỗ đất trống hạ xuống, để Tương Trọng Kính trượt theo cánh tay mình xuống dưới.
Xung quanh là rừng núi hoang vắng, Tương Trọng Kính mơ hồ dẫm lên móng vuốt của tuyết lang đáp xuống đất, chân vừa mới chạm đất, liền không kiềm chế được mà nghiêng ngả.
Tuyết lang: "......"
Cố Tòng Nhứ ở trong thức hải vẫn luôn lén lút quan sát: "......"
Tương Trọng Kính không chỉ không sử dụng được Linh Lung Tháp, còn không cưỡi được linh thú.
Dường như đã đem hết đồ vật trong dạ dày phun ra sạch sẽ, hơi thở Tương Trọng Kính nặng nề ngồi trên móng vuốt tuyết lang, đôi mắt dại ra đến phát ngốc, nhìn tình hình còn tưởng rằng y vừa nôn luôn hồn phách ra rồi.
Cố Tòng Nhứ đơn phương chiến tranh lạnh một ngày thấy sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, cuối cùng nhịn không được, mở miệng hỏi: "Ngươi sao rồi?"
Tương Trọng Kính nghe thấy tiếng nói của Cố Tòng Nhứ, ngây người một hồi lâu, mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tam Canh."
Cố Tòng Nhứ do dự một chút, từ thức hải bước ra hóa thành hình người, thần sắc phức tạp đứng trước mặt Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính thấy hắn, duỗi tay tóm lấy vạt áo hắn, ngước đầu nhìn hắn, thanh âm suy yếu vô lực: "Tòng Nhứ, ta khó chịu."
Cố Tòng Nhứ: "......"
Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nhìn y, không nghĩ tới Tương Trọng Kính cũng có lúc suy yếu như vậy.
Lần vào Linh Lung Tháp kia cũng không thấy y quá mệt mỏi đến thế.
Bởi vì Cố Tòng Nhứ xuất hiện, toàn thân tuyết lang gần như cứng đơ, đến cử động cũng không dám.
Cố Tòng Nhứ liếc nó một cái, tuyết lang lập tức nức nở biến mất tại chỗ.
Tương Trọng Kính vốn đang ngồi trên móng vuốt của tuyết lang, khi nó chợt biến mất, y không kịp đề phòng ngả người về phía sau, thiếu chút nữa ngồi bệt dưới đất, cũng may Cố Tòng Nhứ không muốn quăng y, duỗi cánh tay ôm lấy eo y, giúp y ổn định thân thể.
Cố Tòng Nhứ chỉ muốn đỡ y ngồi xuống tảng đá bên cạnh, nhưng không nghĩ tới hắn vừa