Cố Tòng Nhứ bối rối chưa từng có trước đây.
Y chẳng qua là… Nhìn quá chăm chú vào vết bầm tụ máu trên mắt cá chân của Tương Trọng Kính thôi, rốt cuộc từ khi nào y lại nắm lấy cổ chân của hắn vậy?!
Rồng trong trắng thuần khiết không có tí ấn tượng nào.
Y ngồi cứng ngắc tại chỗ không biết nên phản ứng ra sao, mà chùy sắt vừa đập vào đầu rồng mới nãy tiếp tục xé gió bay đến, lại nhắm ngay vào đầu Cố Tòng Nhứ đập xuống.
Tương Trọng Kính rốt cuộc mới phản ứng lại, cố nhịn xuống cảm giác khác thường truyền đến từ mắt cá chân, sau đó bất ngờ đạp một cước vào vai Cố Tòng Nhứ để con rồng đang đù người kia ngã ngửa ra sau, khó khăn tránh né chùy sắt có thể đập đầu y thành thịt băm.
đọc tại thuyngu.wordpress.com
Một tiếng đùng chói tai vang lên, đòn tấn công thứ hai của Thiết Hải Đường hoàn toàn đập sụp phòng khách mới xây xong thành đống xà bằng.
Mạt gỗ tựa như tuyết tung bay xung quanh bị âm khí thổi ra ngoài.
Tương Trọng Kính thẹn quá hóa giận lại đạp Cố Tòng Nhứ vẫn còn ngơ ngáo nắm cổ chân hắn không buông thêm phát nữa, sau đó chật vật đứng dậy sửa sang lại quần áo xốc xếch, hoa đào trên tóc nhẹ nhàng lay động, một đóa hoa đào bị héo rơi xuống trên vai hắn.
Đầu óc của hắn bây giờ hỗn loạn một nùi giống như cảm giác kì lạ bị Cố Tòng Nhứ nắm mắt cá chân, trong nhất thời không biết nên mắng Cố Tòng Nhứ hay là ứng đối với Thiết Hải Đường.
Tương Trọng Kính không phát hiện toàn bộ phòng khách đã bị Thiết Hải Đường đánh sập, ngay cả sàn gỗ cũng bể thành bột, nhưng duy nhất mảnh sàn gỗ dưới chân hắn lại hoàn hảo không sứt mẻ gì.
Cố Tòng Nhứ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, theo bản năng bảo vệ Tương Trọng Kính ở sau lưng, vẻ mặt hung dữ trừng kẻ đột nhiên đánh lén.
Thiết Hải Đường giận muốn điên lên, quỷ đồng dữ tợn nhìn Cố Tòng Nhứ quát: “Cút ngay!!”
Cố Tòng Nhứ còn tưởng Thiết Hải Đường định giết luôn cả Tương Trọng Kính, y quay đầu nói với hắn: “Ngươi nhìn đi, ta đã nói rồi, nàng ta vô duyên vô cớ lấy lòng chắc chắn là có âm mưu xấu xa, cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly.”
Giày thêu bông của Tương Trọng Kính không biết bị văng đi đâu, hắn đứng lên bằng chân trần, trên mặt tuy vẫn còn ửng đỏ nhưng cố gắng nghiêm mặt nói: “Thiết cô nương, thật có lỗi, cải trang lừa gạt cô là ta không đúng, mong cô…”
Giọng nói cực kỳ khách sáo xa lạ của Tương Trọng Kính làm cho cái tay nắm xích sắt của Thiết Hải Đường run lên bần bật, sau đó nàng nhìn Tương Trọng Kính với ánh mắt kinh hoàng.
Tương Trọng Kính chưa bao giờ để mất thể diện trước mặt phái nữ, cộng thêm hắn có việc muốn nhờ nên giọng nói rất ôn hòa.
Chẳng qua hắn còn chưa nói lời xin lỗi xong thì Thiết Hải Đường đột nhiên ‘Òa’ một tiếng khóc lên, cái tay cầm chùy sắt giống như đụng phải than nóng quăng mạnh xuống đất, sau đó ba chẳng bốn cẳng chạy mất.
Lần này là khóc thật.
Tương Trọng Kính: “…”
Trong lúc Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ còn đang trố mắt kinh ngạc nhìn nhau, cô gái áo trắng mang vẻ mặt một lời khó nói hết đi tới thu dọn hiện trường, sau đó phái ác quỷ tới xây lại một phòng khách mới, còn nói vài câu khách sáo với Tương Trọng Kính tỏ ý kêu hắn ở đây đợi thêm lát nữa.
Tương Trọng Kính đã tìm thấy giày thêu hoa dính đầy bụi gỗ của mình về, không để ý giày dơ mà vội vã mang vào chân, sau đó cởi áo bào đen trên người xuống che lại chỗ từ đầu gối xuống bàn chân.
Tương Trọng Kính che kín mắt cá chân của mình xong liền quay đầu nhìn Cố Tòng Nhứ với ánh mắt sâu xa.
Lúc này Cố Tòng Nhứ mới bất giác nhớ lại chuyện hồi nãy, y không dám nhìn Tương Trọng Kính và cũng không dám trở về trong Thức hải né tránh, y gồng cứng người, hai tay nắm chặt đứng im tại chỗ, để ánh mắt tựa như đao kiếm của Tương Trọng Kính tùy ý lia khắp người mình.
đọc tại thuyngu.wordpress.com
Tương Trọng Kinh nhìn y một hồi lâu, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Cố Tòng Nhứ, từ tốn nói: “Mắt cá chân của ta, sờ sướng đến thế à?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ xấu hổ muốn đội quần, muốn giải bày nhưng lại không biết phải nói thế nào và cũng không giỏi ăn nói, ngay cả bản thân y cũng không biết phải chối bỏ trách nhiệm ra sao.
Dù sao người chủ động sờ cầm nắm chân hắn chính là y, mà Tương Trọng Kính lại không nói một lời khiêu khích nào.
Sừng rồng của Cố Tòng Nhứ khẽ nhú ra, trên cổ cũng mơ hồ nổi lên vảy rồng, bộ dáng này không đáng sợ như lúc y bị ma hóa, trái lại trông giống một con rồng vì nóng mà nổi hết vảy lên.
Tương Trọng Kính thấy dáng vẻ này của Cố Tòng Nhứ, cơn xấu hổ hồi nãy mới dần biến mất, điệu bộ phóng đãng không đứng đắn của ngày thường rốt cuộc quay trở lại.
Hắn ngoắc tay với Cố Tòng Nhứ: “Tới đây ngồi.”
Cố Tòng Nhứ đi không được đứng cũng không xong, do dự hồi lâu mới nhắm mắt giơ tay bước chân đi tới như rối gỗ, sau đó bị Tương Trọng Kính vịn eo kéo ngồi xuống.
Tương Trọng Kính vốn là người có tính nết ‘Người khác còn bối rối hơn hắn, vậy hắn liền không xấu hổ nữa’, hắn thấy cả người ác long như viết đầy chữ ‘Mau tới bắt nạt lại ta đi’ thì cười đến nỗi hoa đào trên tóc đung đưa theo động tác của hắn.
Tương Trọng Kính không còn xấu hổ che mắt cá chân nữa, trái lại vạch áo bào đen ra thò mũi chân tới đá vào chân Cố Tòng Nhứ, cười híp mắt gọi y: “Canh Ba ơi.”
Cố Tòng Nhứ vốn đang gồng cứng ngồi thẳng lưng như cây cột, bị Tương Trọng Kính dùng cái chân có vết bầm tụ máu đạp nhẹ vào người, suýt chút nữa khiến ác long đánh sụp phòng khách tập hai.
Hiếm thấy ác long ngoan ngoãn, không còn xị mặt trừng Tương Trọng Kính như trước, y giống như muốn chuộc lỗi mà nhỏ giọng đáp lại: “Ừ?”
Trong mắt Tương Trọng Kính toàn là vẻ tinh ranh, cố ý nói: “Hình như ta mang giày ngược rồi, ngươi giúp ta đổi lại có được không?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ vốn tận lực dời mắt sang bên cạnh, không dám nhìn chằm chằm mắt cá chân của Tương Trọng Kính đến ngẩn người như kẻ háo sắc, khi nghe Tương Trọng Kính nói câu này thì ngơ ngác.
Trên mặt Tương Trọng Kính vẫn chưa hết đỏ phảng phất như say rượu, ánh mắt khẽ híp, ngay cả hắn cũng không biết bản thân đang tỏ ra quyến rũ lòng người.
“Hả?” Tương Trọng Kính nhìn bộ dáng của Cố Tòng Nhứ ngơ ngơ ngác ngác thì cảm thấy rất thú vị, hắn để chân lên đầu gối của Cố Tòng Nhứ, mũi chân nhẹ nhàng trượt một đường từ đầu gối xuống bắp chân khiến ác long suýt chút nữa mọc chóp đuôi ra.
Hắn vẫn đang thúc giục: “Có được không nè? Ê? Ta mang giày như vậy khó chịu lắm.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Nếu là ngày thường Cố Tòng Nhứ đã sớm hung dữ kêu Tương Trọng Kính tự mình đổi giày, lần này không biết có phải vì đầu óc bị kích thích đến mụ mị hay không, y đần mặt nhìn Tương Trọng Kính hồi lâu mới gật đầu nhẹ giọng nói: “Được.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính luôn vui giận không hiện rõ ra mặt, dù trong lòng khó chịu hay vui vẻ đến mấy thì trên mặt hắn vẫn nở nụ cười khó đoán, chuyện vừa rồi bị Cố Tòng Nhứ sờ mắt cá chân đến nỗi đỏ mặt xấu hổ khiến Tương Trọng Kính nào giờ luôn hãnh diện về sự tự chủ của mình không khỏi cảm thấy bị sỉ nhục quá lớn, vì thế hắn nhất định phải để Cố Tòng Nhứ chịu ‘xấu hổ’ gấp đôi mới có thể để hắn cân bằng trở lại.
đọc tại thuyngu.wordpress.com
Hắn vốn cảm thấy lấy cái chân ra trêu chọc Cố Tòng Nhứ lần nữa có thể khiến y xấu hổ đến mức hóa thành rồng hồng kêu la gào khóc, mở to miệng rồng mắng hắn là đồ không biết xấu hổ, chỉ có như vậy mới làm cho lòng tự ái ‘vặn vẹo’ của Tương Trọng Kính đạt được thỏa mãn.
Chẳng qua là Tương Trọng Kính tính không bằng trời tính, ai mà ngờ Cố Tòng Nhứ thật sự đồng ý giúp hắn đổi giày.
Tương Trọng Kính sững sờ nhìn Cố Tòng Nhứ, trong lòng vẫn còn nghĩ hắn đang vả mặt người ta, vẫn còn ôm hy vọng cuối cùng muốn xem cảnh tượng Cố Tòng Nhứ vì xấu hổ mà biến thành rồng bay lên trời quậy một trận long trời lở đất.
Sau đó… Cố Tòng Nhứ không thay đổi vẻ mặt cầm cổ chân của hắn lên rồi từ tốn tháo giày thêu bông ra.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính vô cùng ngạc nhiên nhìn Cố Tòng Nhứ, ngay cả mũi chân cũng phải run rẩy, chuông vàng đeo trên cổ chân khẽ lay động, nếu còn lưỡi chuông thì bây giờ đã kêu leng keng vang dội theo cái chân run rẩy của hắn.
Chỉ là chuyện đến nước này đều do Tương Trọng Kính tự gây họa cho mình, dù trong lòng không muốn nhưng hắn đành phải chịu.
Động tác của Cố Tòng Nhứ rất chậm giống như sợ làm hắn đau, nhưng cũng chính vì động tác chậm như vậy nên để lòng bàn tay mang theo hơi lạnh của Cố Tòng Nhứ hết xoa lại sờ mắt cá chân của hắn đến mấy bận, chiếm đủ món hời.
Cảm xúc tê dại từ mắt cá chân men theo bắp chân thon dài của Tương Trọng Kính truyền đi khắp tứ chi bách hài, khiến hắn không tự chủ được nhấc tay che miệng lại thở hổn hển, vành mắt ửng đỏ tỏ rõ cảm xúc của hắn, e sợ bị Cố Tòng Nhứ phát hiện ra điều khác thường.
đọc tại thuyngu.wordpress.com
Phảng phất như trôi qua sáu mươi năm, cuối cùng Cố Tòng Nhứ đã đổi xong giày cho Tương Trọng Kính, y ngẩng đầu lên thử dò hỏi: “Đổi, đổi xong rồi.”
Ác long cho là bản thân đang nói lời xin lỗi, nhưng trên thực tế hành động đổi giày vừa rồi của y còn quá đáng hơn gấp trăm lần.
Cố Tòng Nhứ còn chưa nhìn thấy vẻ mặt của Tương Trọng Kính thì đã bị hắn hất tay ra nên hơi tủi thân rút tay về.
Tương Trọng Kính mặc kệ y tủi thân hay không tủi thân, hắn là người bị chiếm đủ tiện nghi nhưng không thể nói lời nào, chỉ đành co chân ôm đầu gối đưa lưng về phía Cố Tòng Nhứ, cố gắng không cho y thấy cái mặt đỏ kè của mình.
Cố Tòng Nhứ thấy hắn đưa lưng về phía mình không nói lời nào, chần chừ nói: “Ngươi… Ngươi còn giận sao?”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính sắp giận phát điên nhưng chính hắn là người yêu cầu Cố Tòng Nhứ đổi giày cho mình, cho dù giận muốn ói máu nhưng vẫn không thể mở miệng mắng chửi, chỉ có thể cắn răng ngoài cười nhưng trong không cười rít từng chữ qua kẽ răng.
đọc tại thuyngu.wordpress.com
“Không, tức, giận.”
Lúc này Cố Tòng Nhứ mới thở phào nhẹ nhõm.
Không tức giận là tốt rồi.
Tương Trọng Kính xoay lưng về phía Cố Tòng Nhứ gần như nghiến nứt răng, trái tim hắn bây giờ tràn ngập cảm giác sỉ nhục và thất bại chưa từng có trước đây.
Dù là năm đó hắn lần đầu tiên luyện kiếm gặp trắc trở vô số nhưng chưa từng khuất nhục như hôm nay.
“Sợ cái gì chứ?” Tương Trọng Kính không đổi sắc mặt tự nói với bản thân: “Hắn chỉ là một con rồng ngây thơ chưa trải sự đời, rồi ngươi cũng sẽ nghĩ ra vô số biện pháp khiến hắn xấu hổ muốn đội quần.”
Tương Trọng Kính nghĩ như vậy trong đầu, rốt cuộc thở hắt ra một hơi, định đem chuyện này lật trời— dù sao với chuyện mất mặt của hắn thì lật trời phải lật nhanh hơn lật mặt.
Cả phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở.
Cuối cùng vẫn là Tương Trọng Kính ổn định tâm tình trước quay mặt lại, cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Ta đã nhớ Thiết Hải Đường là ai.”
Cố Tòng Nhứ nói: “Là ai? Cố nhân của ngươi?”
Tương Trọng Kính gật đầu.
Năm đó trước khi bí cảnh tam độc mở ra, Tương Trọng Kính từng có khoảng thời gian bị ác quỷ đeo bám khiến Thần hồn bất ổn không thôi.
Khi đó hắn độc lai độc vãng, rời khỏi Khứ Ý Tông đi khắp nơi rèn luyện, vốn không hề biết Thần hồn của mình bị bất ổn, chỉ mê mê mang mang nhớ mình giống như đi dạo chơi khắp nơi ở núi rừng hoang vắng.
Khi có ý thức trở lại, hắn là bị hương thơm của hoa hòe đánh thức.
***
Lại là một năm hoa hòe nở rộ, Thiết Hải Đường đứng dưới cây hòe, vẻ mặt ưu thương nhìn thi thể đã hóa thành xương trắng từ lâu trên đất.
Đó là thi thể của nàng đã phơi thây hoang dã suốt mười năm.
Nàng mang theo vẻ mặt đờ đẫn ngồi xổm trên đất, ngày qua ngày cố gắng với tay cầm xương trắng trước mặt để an táng, nhưng cho dù thế nào cũng không thể chạm vào.
đọc tại thuyngu.wordpress.com
Thiết Hải Đường mờ mịt nghĩ trong đầu: “Đời này của ta rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, hay là đời trước đã làm chuyện gì ác đức?”
Trong nhận thức của nàng, chắc chắn bản thân đã làm sai gì đó nên trời cao mới trừng phạt nàng như vậy, nếu không phải thế thì nàng làm sao có thể thuyết phục bản thân, chẳng lẽ bảo chuyện nàng bị ngược đãi đến chết và phơi thây hoang dã vốn là kết quả số mệnh của nàng?
Nàng ngơ ngác ngồi đó, trên tay vẫn còn run rẩy làm động tác nhặt xương cốt lên đem chôn.
Nàng đã lặp đi lặp lại động tác này vô số lần trong mười năm qua đến nỗi nàng hầu như đã tê dại.
Mãi đến một ngày, bất ngờ có một bàn tay nhẹ nhàng duỗi tới vốc từng nắm đất rải lên bộ xương trắng.
Thiết Hải Đường sửng sốt hồi lâu mới mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn người nọ.
Người trước mắt có khuôn mặt lạnh lùng khó gần, trên người hắn có hương hoa hòe thoang thoảng— Nói tới cũng lạ, rõ ràng Thiết Hải Đường là quỷ hồn nhưng có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể của người nọ.
Người này trông giống một vị Tiên quân cao lãnh, phảng phất như khiến Thiết Hải Đường sinh ra ảo giác.
Là nàng bị điên rồi nên mới sinh ra ảo giác và vọng tưởng sao?
Trong khi Thiết Hải Đường còn đang ngơ ngẩn nhìn hắn, nam nhân trước mặt đột nhiên lẩm bẩm: “Hài cốt không có người an táng sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.”
Thiết Hải Đường ngẩn người một lát rồi gật đầu.
Tương Trọng Kính khẽ cười, tự nhủ nói: “Vậy là phải đến Tống Táng Các một chuyến.”
Thiết Hải Đường bị nụ cười của người này làm ngơ ngẩn.
Tương Trọng Kính đặt thanh kiếm có treo bùa đổi vận ở một bên, mang theo vẻ mặt dịu dàng tiếp tục rải đất lên hài cốt, rải được một lúc lâu sau hắn mới đột nhiên ‘A’ một tiếng, hỏi Thiết Hải Đường.
“Ngươi lạnh không?”
Thiết Hải Đường không rõ ý của hắn, mờ mịt nói: “Lạnh.”
Ta lạnh lắm.
Tương Trọng Kính ‘Ừ’ một tiếng, sau đó lấy ra một cái hộp linh khí làm từ gỗ tử đàn, không hề ngại bẩn nhặt hài cốt của Thiết Hải Đường đang chôn dở lên và bỏ vào hộp.
đọc tại thuyngu.wordpress.com
Thiết Hải Đường không biết nên phản ứng thế nào, mãi một lúc lâu sau mới cất tiếng nói mang theo chút run rẩy sụt sùi khuyên can hắn: “Tiên nhân, không cần phải làm vậy! Ngài… Ngài chỉ cần chôn ta xuống đất là được rồi!”
Tương Trọng Kính không nói gì,