Từ sau khi ra khỏi bí cảnh tam độc, Tương Trọng Kính luôn cố ép bản thân không được nhớ về chuyện năm đó, hắn giấu tất cả kí ức có liên quan đến hai người Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh ở một nơi sâu nhất trong đầu, chỉ để lại hận ý thấu xương.
Lúc này Tương Trọng Kính từ trên cao nhìn xuống hai người, đột nhiên cảm thấy mình quá ngu xuẩn.
Hắn giống như đà điểu chôn giấu tất cả kí ức có thể làm nhiễu loạn phán đoán của mình, hành động như vậy đủ để chứng minh hắn là một kẻ hèn nhát thảm hại, ngay cả việc sinh lòng oán hận cũng phải bịt tai trộm chuông lừa gạt bản thân?
Tương Trọng Kính không cảm xúc nghĩ: “Ta không sai, tại sao phải tỏ ra sợ sệt lo ngại?”
Cho dù có kí ức tốt đẹp với hai người họ vào sáu mươi năm trước thì cũng chỉ là chuyện xưa mà thôi.
Trong nháy mắt, vô số kí ức bị hắn cưỡng ép giấu sâu trong đầu tựa như cuộn phim bị bật tung ra.
Tương Trọng Kính giống như người qua đường nán lại đứng xem bản thân của sáu mươi năm trước, ánh mắt như thể đang nhìn một thằng hề.
Tương Liễm của sáu mươi năm trước chưa dung hợp Thần hồn bất kể là phản ứng nào cũng chậm hơn người ta nửa nhịp, chỉ có khi luyện kiếm là cực nhanh không ai sánh bằng.
Túc Tàm Thanh là một kiếm tu cao ngạo, khi mới quen biết Tương Liễm vốn dĩ rất xem thường hắn, nếu không thì cũng sẽ không thèm quan tâm khi thấy Tương Liễm suýt bị sói tuyết cắn đứt tay.
Tương Liễm hờ hững nhìn gã, không nói lời nào ôm cánh tay đẫm máu rời đi.
Ba ngày sau ở Đại hội thử kiếm của Tam môn, hắn một kiếm đánh bại thiên chi kiêu tử, nhìn ánh mắt không thể tin nổi của Túc Tàm Thanh mà trong lòng hắn lại không có chút cảm xúc gì.
Khi đó Tương Liễm vô cùng khô khan về mặt cảm xúc, làm chuyện gì cũng đều cảm thấy không chân thực.
Từ đó về sau, Túc Tàm Thanh luôn bám theo hắn đòi luyện kiếm, dù trận tỷ thí Tam môn đã kết thúc nhưng gã vẫn thường xuyên đến Khứ Ý Tông tìm hắn.
Từ nhỏ Khúc Nguy Huyền giống như cái đuôi nhỏ suốt ngày chạy theo Tương Liễm, thường xuyên chạy qua chạy lại như thế, thằng nhỏ ngốc này bắt đầu dành chút chú ý lên người Túc Tàm Thanh.
Khi Tương Liễm biết chuyện thì giận đến mức phát run, hận không thể một kiếm đâm chết Túc Tàm Thanh.
Nhưng Khúc Nguy Huyền lại ngước mắt nhìn hắn, hai tay đè kiếm của hắn xuống, trong mắt đều là ánh sáng dịu dàng.
“Nguy Huyền thích.”
Tương Liễm khuyên nhủ hắn: “Hắn không phải là phu quân.”
Khúc Nguy Huyền vẫn nói: “Nguy Huyền thích.”
Tương Liễm không còn cách nào nên đành phải bấm bụng nhìn hai người họ đính hôn.
Cũng vì có Túc Tàm Thành quan tâm chăm sóc Khúc Nguy Huyền nên Tương Liễm dần dà có ý định rời khỏi Khứ Ý Tông.
Tương Liễm không thích rắn nhưng vì bị khổng tước nhiếp hồn nên bất đắc dĩ phải phục tùng, trong lòng thầm mưu tính biến con rắn nhỏ này thành công cụ trợ giúp mình thoát khỏi Khứ Ý Tông.
Mãi đến khi hắn đến yêu tộc gặp con rắn nhỏ bị người tùy ý bắt nạt.
Khi đó Tấn Sở Linh còn không thể hóa thành hình người, nửa trên là người nửa dưới là đuôi rắn thật dài, gã ôm đầu co rúc trong bụi cỏ khóc thút thít, trong đôi thụ đồng thuộc về loài bò sát tràn ngập nước mắt, khiến người ta không kiềm được gỡ bỏ lòng phòng bị với gã.
Tương Liễm núp trong góc hồi lâu mới chậm rãi đi tới vươn tay về phía gã.
Có lẽ hắn trời sinh không đành lòng bỏ rơi những sinh vật nhỏ bé đáng thương.
Tương Trọng Kính lạnh lùng nhìn toàn bộ kí ức sáu mươi năm trước chạy băng băng trước mắt như một cuộn phim, cuối cùng dừng lại thời điểm hắn bị phong ấn trong Định Hồn Quan.
Trong lúc này, tấm lưới bị ba giọt máu điều khiển từ từ hạ thấp xuống bao trùm toàn bộ ngôi miếu, trận pháp này không biết thần thông quảng đại chỗ nào mà khi vừa chạm vào kết giới của Tấn Sở Linh thì tầng kết giới bị nứt ra một cách dễ dàng như một miếng tàu hủ mỏng manh.
Một tiếng vỡ loảng xoảng vang dội phát ra, cấm chế ầm ầm nổ tung.
Sau đó toàn bộ tấm lưới đều rơi xuống vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ ngôi miếu trong phút chốc bị bao trùm trong cát bụi mịt mùng.
Cố Tòng Nhứ ở giữa không trung hơi vểnh chóp đuôi lên, nhìn ngôi miếu nghiêng ngả đổ sập giống như vừa trải qua cơn động đất lớn, trong thụ đồng tràn ngập vẻ khó tin.
Tương Trọng Kính… Thật sự san bằng cái miếu này thành bình địa?
Tương Trọng Kính mỉm cười nhìn cảnh tượng bên dưới giống như đang thưởng thức cảnh đẹp, tựa hồ nhận ra tầm mắt chăm chú của ác long, hắn nhẹ nhàng liếc sang nhìn vào thụ đồng vàng rực của ác long.
“Sao?” Tương Trọng Kính mỉm cười dịu dàng: “Thế nào?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ run lên, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Tương Trọng Kính lại chuyển tầm mắt nhìn xuống, vô cùng hào hứng nhìn khói bụi mịt mùng bên dưới.
Động tĩnh lớn như vậy có thể gây chú ý đến toàn bộ dân khẩu sinh sống ở đây, nhưng Cố Tòng Nhứ nghiêng đầu nhìn Lâm Giang Phong trên đỉnh núi thì thấy không có ai chạy xuống kiểm tra tình hình.
Chắc là vì có liên quan đến trận pháp.
Tương Trọng Kính đang nhìn, đột nhiên lặng lẽ nắm chặt chuôi kiếm, hai mắt không chớp bổ mạnh xuống.
Cố Tòng Nhứ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy hai hồi chuông vang lên, Tương Trọng Kính vung hai luồng kiếm ý đánh tan.
Cố Tòng Nhứ hết hồn, lập tức cuộn người che chở Tương Trọng Kính, nhưng ai biết vừa rồi Tương Trọng Kính đứng trên lưng rồng giống như tìm thấy trò chơi mới, hắn nhón chân nhảy thẳng xuống phía dưới.
Cố Tòng Nhứ còn nhớ Tương Trọng Kính chưa khôi phục linh lực, thấy hắn trực tiếp nhảy xuống như vậy liền xám hồn, hấp tấp bay xuống muốn đỡ người thì cả người Tương Trọng Kính đã được bao bọc trong lửa, kiếm ý tựa như mũi tên rời khỏi linh kiếm lao vụt đến xuyên thẳng qua từng lớp bụi mịt mùng, khí thế cực kỳ mạnh mẽ khoan thủng lớp bụi dày đặc, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa khép lại.
Men theo lỗ khoan chưa khép lại trên lớp bụi, Cố Tòng Nhứ nhìn thấy Túc Tàm Thanh nở nụ cười gằn, tay cầm linh kiếm u ám nhìn Tương Trọng Kính với ánh mắt tràn ngập chiến ý khát máu.
Trong lúc Cố Tòng Nhứ còn chưa rõ sự tình, Túc Tàm Thanh và Tương Trọng Kính đã đấu mấy chiêu với nhau.
Cố Tòng Nhứ còn chưa hết sợ hãi.
Tương Trọng Kính bị phong ấn linh lực chỉ dựa vào u hỏa mà cũng có thể đánh ngang tay với Túc Tàm Thanh đang nhập ma, vậy nếu hắn hoàn toàn khôi phục linh lực…
Ác long nghĩ đến đây đột nhiên toàn thân như hóa đá, mờ mịt nhìn về phía Tương Trọng Kính.
Cố Tòng Nhứ không hiểu tình cảm của con người, mà ở nơi này trong phút chốc, y đã hiểu thế nào là ích kỷ.
Y vì muốn ở bên cạnh Tương Trọng Kính mà sinh ra tâm tư, dù bây giờ có thể cởi bỏ phong ấn nhưng vẫn cố gắng gượng kéo dài, để cho một người vốn kinh tài tuyệt diễm trở thành một người phàm vô dụng ngay cả một chút âm khí cũng không chống lại nổi.
Tương Trọng Kính làm việc mạnh mẽ quyết đoán, trừng mắt tất báo, nếu để hắn biết được phong ấn vốn có thể phá giải từ lâu nhưng vì tư tâm của y mà lại để kéo dài lê thê ngày này qua tháng nọ, e rằng hắn sẽ lập tức quay lưng kêu y cút.
Cố Tòng Nhứ suýt bị tưởng tượng của mình làm đau lòng khóc nấc.
Ác long không muốn chuyện này xảy ra, đang định phá giải phong ấn thì đột nhiên trong đầu hiện ra một vấn đề mà hồi đó tới giờ y luôn bỏ qua.
Tại sao… Y lại nhất quyết muốn ở bên cạnh Tương Trọng Kính?
Tương Trọng Kính mà có hận y, đuổi y đi thì tại sao y lại đau lòng đến vậy?
Liệu đó chỉ đơn giản là vì hắn là chủ nhân của y?
Ngàn năm trước y cũng không nhõng nhẽo đòi chủ nhân cho cắn cổ hay quấn chân…
Cố Tòng Nhứ phảng phất như sắp bắt được gì đó nhưng lại không quá hiểu, lần nữa rơi