Mây đen tản đi, trăng lên cao hơi thắp sáng xung quanh.
Vân Nghiễn Lý mở đường xong liền vẫy tay với hắn: “Được rồi.”
Quỳnh Nhập Nhất kéo tay áo Tương Trọng Kính, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch: “Chủ nhân! Chủ nhân không thể đi!”
Cố Tòng Nhứ nhíu mày nhìn con đường Lạc Xuyên kéo dài về phía chân trời: “Nếu ngươi thật sự là Thiếu tôn của Vân Trung Châu, Vân Trung Châu sẽ không có người muốn hại ngươi.”
Tương Trọng Kính đứng trong gió rét một hồi lâu mới nhấc tay hất lọn tóc rối ra sau lưng, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Hắn nói xong liền đi tới chỗ Vân Nghiễn Lý.
Quỳnh Nhập Nhất lo lắng gọi: “Chủ nhân!”
“Cho dù là phúc hay họa, ta cũng phải đi.” Tương Trọng Kính nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi sợ, có thể ở lại Cửu Châu đợi ta.”
Quỳnh Nhập Nhất nghe vậy liền sửng sốt, bước tới nói: “Ta không muốn.”
Quỳnh Nhập Nhất đã ở Cửu Châu đợi sáu mươi năm rồi, thật sự quá lâu.
Hắn không muốn đợi thêm nữa.
Tương Trọng Kính cười khẽ, ngoắc tay với hắn, Quỳnh Nhập Nhất lật đật biến thành một thanh kiếm nhỏ xíu bằng đốt ngón tay út rồi đính lên bông tai của hắn.
Vân Nghiễn Lý không chờ nổi nhảy lên thuyền hoa trước, trên mặt là vẻ vui mừng khó nén, hắn chỉ đường chân trời ở trước mắt, nói: “Chúng ta xuyên qua tầng mây kia là đến Vân Trung Châu.”
Tương Trọng Kính nhón chân nhẹ nhàng bay lên thuyền hoa, nghe vậy thì ‘ừ’ một tiếng.
Vân Nghiễn Lý cong ngón tay bắn ra một luồng linh lực, thuyền hoa không gió mà động lập tức di chuyển đến giữa dòng sông rồi chầm chậm trôi về phía tầng mây trông kì lạ kia.
Phong cảnh hai bên đường không có gì đẹp, Tương Trọng Kính ngồi bên lan can rũ mắt nhìn nước sông dập dờn rẽ sóng cho thuyền đi, không biết đang nghĩ gì.
Vân Nghiễn Lý tì người trên la can ở bên cạnh hắn, cười tủm tỉm nói: “Được về nhà vui không?”
Tương Trọng Kính cười nhẹ nói: “Ta không có ấn tượng gì với Vân Trung Châu, làm sao biết vui hay không?”
Vân Nghiễn Lý nghe vậy vội vàng chống tay ngồi trên lan can, liên tục lải nhải: “Vân Trung Châu là một nơi rất tốt, linh lực dồi dào, tốt hơn Cửu Châu rất nhiều, ngươi đến đó chắc chắn sẽ thích.”
Tương Trọng Kính nói: “Linh lực? Nguồn linh lực của Vân Trung Châu là như thế nào?”
Vân Nghiễn Lý suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nghe Phụ tôn nói là Vân mạch, ừm, giống như địa mạch của Cửu Châu các ngươi… Ủa nhầm, giống như Cửu Châu của bọn hắn là cùng chung một nguồn, chẳng qua Vân mạch nằm trên trời cao vạn trượng, nên không bị lửa độc tam độc gì đó thiêu hủy.”
Tương Trọng Kính như có điều suy nghĩ.
Vân Nghiễn Lý không hiểu sao có chút thấp thỏm nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi… Ngươi không thích Vân Trung Châu sao?”
Tương Trọng Kính lắc đầu, hỏi tiếp: “Tôn chủ Vân Trung Châu, là người như thế nào?”
Vân Nghiễn Lý nhỏ giọng thầm thì: “Đó là Phụ tôn của chúng ta.”
Tương Trọng Kính không lên tiếng.
Tương Trọng Kính lưu lạc bên ngoài mấy chục năm, trong nhất thời không thể tiếp nhận người thân đột ngột xuất hiện là chuyện đương nhiên, Vân Nghiễn Lý cố gắng muốn nói tốt cho cha mình, nhưng hắn suy nghĩ hồi lâu thì hoảng sợ phát hiện không có lấy một từ nào tốt để hình dung chính xác về người cha như ác quỷ kia.
Vân Nghiễn Lý vắt óc cực khổ suy nghĩ, mãi lâu sau mới khó khăn nói: “Phụ tôn hắn… Hắn rất dễ hiểu.”
Tương Trọng Kính: ? ? ?
Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn Vân Nghiễn Lý: “Dễ hiểu là sao?”
Vân Nghiễn Lý thử chọn lời, cố gắng để không dọa sợ Tương Trọng Kính: “Hắn trông coi Vân Trung Châu đã nhiều năm, tu vi cao thâm, lời nói của hắn chính là quy củ, về tính tình… Khụ khụ, có một chút xíu không được tốt lắm.”
Hắn giơ tay ước lượng, cười gượng nói: “Nhưng chỉ cần không chọc hắn khi hắn tức giận thì sẽ không có chuyện gì.”
Tương Trọng Kính nhướng mày nói: “Vậy làm sao ta biết khi nào hắn đang tức giận?”
“Nếu hắn tức giận, Vân Trung Châu sẽ xuất hiện một đám mây đen cực lớn, vừa nhìn là nhận ra ngay.” Vân Nghiễn Lý chỉ biển mây phía chân trời: “Vì thế từ nhỏ hễ nhìn thấy đám mây đen đó là ta co giò chạy liền, không biết đã bị nó phóng sét đánh trúng bao nhiêu lần.”
Tương Trọng Kính: “…”
Hèn chi nói là dễ hiểu.
Vân Nghiễn Lý còn muốn nói thêm về chuyện ở Vân Trung Châu nhưng lại thấy Tương Trọng Kính không hứng thú mấy, hắn đành buồn tẻ đi vào trong buồng trên thuyền hoa.
Tương Trọng Kính ngồi một mình bên lan can, Cố Tòng Nhứ từ trong tay áo ló đầu ra, cái đuôi quấn trên cổ tay hắn, nói: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Tương Trọng Kính trầm ngâm nói: “Sở dĩ những năm qua ở Cửu Châu có rất ít người phi thăng, là vì địa mạch có lẩn tạp chất tam độc sao?”
Cố Tòng Nhứ nói: “Hơn phân nửa là đúng, ngàn năm trước hình như có rất nhiều người phi thăng vào Vân Trung Châu.”
Tương Trọng Kính ‘Ừ’ một tiếng.
Lúc này Cố Tòng Nhứ mới nhớ ra một vấn đề quan trọng: “Trong cơ thể ta toàn là linh lực tam độc, có thể vào trong Vân Trung Châu không?”
“Vì sao không thể?” Tương Trọng Kính thuận miệng nói: “Ngươi là rồng của ta, ta có thể đương nhiên ngươi cũng có thể.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ nghe Tương Trọng Kính nói vậy, trong lòng giống như nở rộ cả biển hoa, khiến y hưng phấn đến nỗi ngậm chóp đuôi siết chặt cổ tay của hắn để lại một vòng dấu đỏ.
Thuyền hoa trôi trên Lạc Xuyên vô cùng ổn định và nhanh, khoảng một tiếng sau có thể thấy Vân Trung Châu thấp thoáng cách đó không xa.
Tương Trọng Kính nhìn biển mây gần trong gang tấc kia, đột nhiên gọi Vân Nghiễn Lý đi ra.
“Biển mây kia, hình như hơi kì lạ.”
Vân Nghiễn Lý nghi ngờ nhìn theo hướng hắn chỉ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Biển mây vốn trắng như tuyết chẳng biết tại sao lại biến thành mây đen, loáng thoáng nghe thấy tiếng sấm chợt xa chợt gần, phảng phất như là lôi kiếp dành cho người trước khi phi thăng.
Vân Nghiễn Lý chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, nhất thời đần mặt ra.
Tương Trọng Kính thử thăm dò hỏi: “Vân Trung Châu… Không hoan nghênh ta?”
“Không biết nữa.” Vân Nghiễn Lý chỉ có thể chối bỏ: “Toàn bộ Vân Trung Châu đều hoan nghênh ngươi trở về.”
Tương Trọng Kính: “Đó là…”
Vân Nghiễn Lý im lặng, dựa vào thính giác nhạy bén cảm ứng mây đen càng lúc càng đến gần, ngay sau đó không biết hắn đã phát hiện ra điều gì mà quay đầu nhìn tay áo Tương Trọng Kính với ánh mắt sợ hãi.
Tương Trọng Kính bị ánh mắt này của hắn theo bản năng lùi về sau hai bước, nhấc tay che cổ tay đang được Cố Tòng Nhứ quấn lại, cảnh giác nhìn Vân Nghiễn Lý.
Có lẽ Quỳnh Nhập Nhất nói đúng, chuyến đi đến Vân Trung Châu quả nhiên có nguy hiểm.
Vẻ mặt của Vân Nghiễn Lý trông rất khó coi, lại không muốn ra tay với Tương Trọng Kính: “Thiên đạo bài xích linh lực của rồng nhà ngươi.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt: “Thiên đạo… Bài xích Tòng Nhứ?”
Vân Nghiễn Lý gật đầu: “Người phi thăng vào Vân Trung Châu khi đi qua Lạc Xuyên nhất định phải chịu để lôi kiếp đánh sạch tam độc trong cơ thể, ngàn năm trước tam độc cực kỳ ít, nhưng vì lửa độc của tam độc thiêu hủy địa mạch nên từ đó về sau, có rất ít người có thể chịu được lôi kiếp để phi thăng.”
Ngàn năm trước tam độc ít đến thấy thương mà có thể làm lôi kiếp triển khai chín chín tám mốt đạo thiên lôi, số người có thể phi thăng chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống chi bây giờ địa mạch bị lửa độc trực tiếp thiêu hủy.
Tương Trọng Kính đột nhiên biết có nguy hiểm nhưng không phải nằm ở Vân Trung Châu, mà là Thiên đạo trên con đường Lạc Xuyên.
Vân Nghiễn Lý lo lắng nói: “Mau để hắn trở về Cửu Châu đi! Trong cơ thể ác long toàn là linh lực tam độc, lỡ như thật sự mở ra Thiên đạo lôi kiếp, sợ rằng đánh suốt mấy năm cũng không hết! Trọng Kính—”
Tương Trọng Kính nhíu chặt lông mày, dòng sông Lạc Xuyên vốn đang chảy hiền hòa cũng vì hoảng sợ mây đen mang theo lôi kiếp mà dần dần nổi lên sóng lớn.
Cố Tòng Nhứ chui ra khỏi tay áo rồi biến thành người, trầm giọng nói: “Ta về Cửu Châu chờ ngươi.”
Nếu thật sự đáng sợ như lời Vân Nghiễn Lý đã nói, chắc chắn lôi kiếp sẽ ảnh hưởng đến Tương Trọng Kính.
Nhưng Tương Trọng Kính lại theo bản năng túm lấy tay y, hốt hoảng lắc đầu: “Không được.”
Hắn nói xong ngay cả bản thân hắn cũng sửng sốt.
Không được?
Tại sao lại không được?
Bây giờ đã như vậy, để Cố Tòng Nhứ trở về Cửu Châu không phải là biện pháp an toàn nhất sao?
Tương Trọng Kính biết rất rõ đây là biện pháp tốt nhất, nhưng bàn tay nắm lấy tay của Cố Tòng Nhứ vẫn không buông ra.
Những năm qua hắn đã quen có Cố Tòng Nhứ bên cạnh, dù chỉ hơi xa nhau trong chốc lát thì hắn đã muốn đi tìm người.
Vân Nghiễn Lý cuống quýt nói: “Trọng Kính! Ca ca! Chúng ta sắp tới bên dưới lôi vân rồi!”
Tương Trọng Kính mờ mịt nhìn Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ thấy sự luống cuống hiếm có trong mắt hắn, im lặng một chút rồi nắm ngược lại tay hắn, nói: “Không phải Mãn Thu Hiệp và Tống Hữu Thu cũng ở Cửu Châu chờ ngươi sao, ngươi sẽ gặp lại ta mà, đúng chứ?”
Tương Trọng Kính thầm nghĩ: “Ngươi không giống bọn họ.”
Không giống?
Tương Trọng Kính hơi mở to mắt, trong chớp nhoáng đột nhiên nhận ra tại sao khi nhìn Cố Tòng Nhứ thì bản thân lại trở nên kì lạ, ngay cả sinh tử ở ngay trước mắt cũng kiên quyết nắm chặt không chịu buông tay.
Hắn kinh ngạc nhìn Cố Tòng Nhứ, bên tai ong ong, nhẹ nhàng nói một câu: “…”
Cố Tòng Nhứ cũng bị tiếng sấm rầm trời làm ù tai,